Chương 20 : Ám Ảnh Lee HyeonJuk.
—
YoonGi đợi đến tận khuya không thấy JungKook nên đành đi ngủ vì ngày mai phải lên trường sớm. Hôm sau thức dậy thì cậu vẫn chưa về, y muốn đi tìm nhưng không biết ở đâu, cậu không đi thâu đêm bao giờ. Kiên nhẫn mất buổi sáng đã quá giới hạn lo lắng của y, xế chiều rồi, chẳng lẽ gặp chuyện không may sao?
Khoác chiếc áo rời khỏi nhà, YoonGi tìm tới những nơi JungKook thường đến mà vẫn không có kết quả, thậm chí chỗ SiYoung cũng nói 3 ngày nay cậu nghỉ việc.
—
"Min... Yoon... YoonGi..." Cố gắng vặn nắm cửa, vừa mở ra thì JungKook cũng vừa nặng nề ngã phịch xuống đất, mắt lờ đờ không thấy rõ xung quanh rồi ngất đi vì sức cạn lực kiệt, tuyết trắng trên đầu đang nhờ độ ấm trong nhà mà dần tan ra thành nước làm ướt tóc cậu.
JungKook cứ nằm vật vờ một lúc lâu sau thì YoonGi mới về tới, trời lạnh như thế mà trán y đổ đầy mồ hôi, hơi thở còn khó nhọc chưa kịp ổn định lại, y chạy đôn chạy đáo khắp nơi cuối cùng vẫn không tìm được.
"JungKook? JungKook cậu sao thế?" Hoảng hốt thấy JungKook bất tỉnh nằm lăn trên sàn, YoonGi vội vàng ngồi xuống lay cậu, một tay vỗ mặt thì phát hiện cậu sốt rất cao.
Đỡ JungKook lên ghế dài rồi chạy đi lấy khăn lạnh chườm lên trán cậu, lúc này YoonGi mới để ý trên môi cậu vương màu đỏ tươi, có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra khiến JungKook sợ hãi đến mức chẳng còn cách nào khác ngoài việc điên rồ là hành xác bản thân.
"Chết tiệt! Tại sao lại thế này chứ!?"
YoonGi cáu gắt vì căn bệnh ngu ngốc của JungKook mà chửi thề mấy câu, lấy hộp sơ cứu dưới bàn lau đi máu đọng lại từ vị trí của vết thương chảy dài xuống cổ tay, mới thấy rõ ở đó hằn dấu răng sâu đến nỗi rách ra những vệt nhỏ. Trong quá trình xử lý, máu từ lỗ thủng lại trào ra ào ạt, JungKook run rẩy kịch liệt, y thầm nghĩ có khi nó sẽ làm cậu bị hoại tử cánh tay.
YoonGi vào bếp nấu chút cháo để JungKook bỏ bụng rồi chia ra bát thổi nguội dần. Cảm giác tê nhức đến thấu xương truyền tới khiến cho mắt cậu phủ tầng nước và không thể tiếp tục nghỉ ngơi được nữa, cậu tỉnh dậy, cánh tay không cử động nổi.
"JungKook, cậu đi đâu suốt đêm qua?" YoonGi khuấy đều lên, xúc một thìa đưa đến miệng JungKook. Từ sáng đến giờ chưa được ăn gì nên rất đói, cậu vừa ăn trong cơn đau vừa trả lời. "Tôi ở trên sân thượng trường."
"Cậu điên rồi à? Ban đêm ở đó nguy hiểm, không có đèn đuốc gì cả, nếu có chuyện gì thì phải làm sao?"
"Tôi vẫn bình an trở về đây." JungKook biết là YoonGi lo cho cậu nên mới trách móc như thế, y thì vẫn còn tức giận vì chuyện xảy ra, chỉ thẳng vào thùng rác chứa đầy những miếng bông gòn thấm đẫm máu. "Bình an là cái này chắc?"
Đêm qua đèn trường không tắt, JungKook ngồi một lát lại tựa vào vách tường thiếp đi, khi cậu giật mình tỉnh giấc vì gió lạnh thì