PHẦN 2
Chương 22 : Em Sẽ Vui Khi Gặp Tôi Chứ?
-
Hai năm trước tôi yêu em, em không chấp nhận. Hai năm sau tôi vẫn chung thủy yêu em, em hận tôi. Đáng tiếc, lời yêu tôi trao cho em năm đó đến cuối cùng cũng tan biến theo thời gian, để rồi bây giờ muốn nói yêu em, chỉ sợ em không muốn nghe nữa...
-
"..."
"Chuẩn bị sơ qua là được. Đúng, khoa mỹ thuật."
"..."
"Ngày mốt tôi sẽ vào học!"
TaeHyung dứt khoát một câu rồi tắt máy, ngón tay gõ trên mặt bàn, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười xấu xa. Có lẽ sắp tới sẽ là màn chạm mặt kịch tính đến đáng buồn giữa anh và Jeon JungKook. "Kookie, em sẽ vui khi gặp tôi chứ? Hoặc là quên đi như tôi chưa từng tồn tại?"
-
Hai năm dài trôi qua, mọi thứ không còn như trước nữa, kể cả cảnh vật hay con người đều phải thay đổi theo thời gian. JungKook và YoonGi đã chuyển sang chỗ ở mới, vì đúng như dự đoán thì hai người đứng đầu bảng kì thi cuối cấp, nhà trường trao tặng bằng tốt nghiệp và một số tiền như đã nói.
Họ cũng ngừng học và bắt đầu đi làm, YoonGi vào nghề điêu khắc gỗ, JungKook là thầy giáo dạy mỹ thuật ở ngôi trường lớn nhất của thành phố, bảng hồ sơ lẫn bằng tốt nghiệp hoàn chỉnh đến từng con điểm khiến họ dễ dàng tìm được ngành mà bản thân mong muốn. Khoản tiết kiệm trong thời gian qua cùng với trường cũ trao tặng, sau khi bàn bạc thì YoonGi và JungKook đã quyết định dùng nó để mua hẳn một căn nhà nhỏ ấm áp trong ngõ nằm giữa trung tâm thành phố.
"JungKook, tối nay ăn cơm với nhau nhé." Cô gái xinh đẹp dịu dàng này là người dạy âm nhạc cùng trường với JungKook. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, cậu không thôi nhớ đến TaeHyung và giọng hát ngọt ngào khiến bao người mê mẩn kia, chẳng hiểu lý do gì mà cậu cứ tương tư nó đến tận bây giờ.
"Được."
JungKook gọi cho YoonGi báo một câu là tối nay sẽ không ăn cơm ở nhà, y cũng nói đã có hẹn với HoSeok. Cô ấy chọn tiệm cơm bình dân gần trường vì biết cậu chỉ muốn ăn ở những nơi càng đơn giản càng tốt, chính vì lý do này mà cậu ít khi từ chối lời mời của cô ấy.
"JooYeon, đừng ngồi quá gần." JungKook thẳng thắn nhích ghế giữ khoảng cách. "Chúng ta nói chuyện, nghe thấy là được."
JooYeon mất tự nhiên gọi hai phần.
Thỉnh thoảng JungKook vẫn đồng ý đi mua sách cùng JooYeon, trong những lúc gần như được cho là hẹn hò đó, cô ấy khá mạnh dạn mà nắm tay cậu nhưng cậu đã lịch sự gỡ ra và nói mình chưa nghĩ đến chuyện tình cảm, sự thật chỉ có cậu mới biết, bản thân chưa quên được Kim TaeHyung.
Dù năm đó, anh đúng là chỉ như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất.
JungKook vẫn chăm chỉ quan sát TaeHyung qua truyền hình, thậm chí là theo dõi tất cả các kênh phát sóng buổi trình diễn của anh, đọc báo mạng và những trang lập ra dành cho người hâm mộ. Hôm trước có tin tức anh bỗng dưng choáng váng tại sân khấu khiến mọi người lo lắng không yên, ngực trái cậu cũng nhói lên một nhịp.
TaeHyung, chẳng phải anh nói muốn chăm sóc tôi sao? Đến bản thân còn lo chẳng xong...
-
TaeHyung ngồi trên máy bay nhìn bên ngoài toàn những đám mây trắng, anh thở dài, lật