Chương 23 : Người Này Không Phải TaeHyung.
—
"Đại ca?" Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm TaeHyung, tưởng mình nghe lầm. Anh không bao giờ cho phép người khác động vào những thứ thuộc quyền sở hữu của chính mình, hôm nay lại để cho bọn họ đem cậu trai ấy về, thay vì phấn khích thì bọn họ sợ hãi nhiều hơn.
TaeHyung xoay người đi không nói câu nào. JungKook ngồi bệt dưới đất sửng sốt không dám lên tiếng, tay giơ lên muốn chạm vào anh kiểm tra xem có phải là thật hay cậu đang vì quá cần sự giúp đỡ nên ảo giác? Nhưng anh đứng quá xa, một cái liếc mắt nhìn cậu cũng không, giọng nói lạnh nhạt kia khiến cậu nghi ngờ phát điên, đây là người cậu thương từ hai năm trước, Kim TaeHyung?
JungKook bị đẩy lên xe và bằng một cách nào đó, họ làm cậu hôn mê sâu. Cậu cố gắng hết sức tránh né thoát khỏi những cánh tay giữ chặt lấy mình nhưng rồi tất cả đã phản bội cậu, những thứ trước mắt đều rơi vào khoảng không u tối. TaeHyung thật sự nhẫn tâm bỏ đi, không quay lại cứu cậu sao?
JungKook có cảm giác, cậu sắp đối mặt với đại họa.
TaeHyung không có ý định thay đổi lịch trình của mình, vẫn thong thả đi đến nhà sách mua vài thứ nói về mỹ thuật và dụng cụ học vẽ. Sau khi về đến nhà thì đã thấy chiếc xe hơi màu trắng đỗ trong sân, anh không vội, ném túi đồ lên bàn phòng khách rồi lên tầng, nhưng chỉ đứng tựa vào cánh cửa.
Đám người kia kẻ ngồi kẻ đứng xung quanh JungKook. Cậu mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà và cách bố trí u ám đến đáng sợ này khiến cậu biết được mình đang ở trong căn phòng xa lạ. Từ rèm cửa đến chăn giường, vách tường đến nền gạch đều phủ một màu tối tăm.
Cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, JungKook hoảng hốt bật dậy khi bọn họ đến gần hơn, cậu lùi về sau co người ôm lấy hai chân vì chẳng thể làm được điều gì khác, có phải cậu sẽ bị tra tấn?
Đám người kia bước tới cạnh giường, nhưng chỉ đứng che đi khung cảnh phía sau mà chẳng làm gì cả. Mãi một lúc lâu trôi qua, kẻ nói chuyện với TaeHyung ban nãy mới dứt khoát vung tay, những cúc áo sơ-mi trong phút chốc rơi tứ tung xuống đất, JungKook hốt hoảng cố giữ lại mà dường như so với bọn họ, cậu chẳng đủ sức.
"Tránh ra!" JungKook run rẩy cắn chặt ngón tay, như chú cừu non lạc giữa bầy sói, cậu không thể phản kháng cũng chẳng thể gào thét, bất lực đến nỗi cậu cảm thấy lạnh buốt sống lưng khi nghĩ rằng mình không còn đường lui.
"Sao dễ dàng như thế được?" Hắn lau đi nước mắt trên gò má JungKook, nở nụ cười xấu xa. "Cậu đừng sợ, chúng tôi không thích ngược đãi."
Có người kéo hai bên cánh tay JungKook buộc cậu giơ lên cao, mới phát hiện trên tường còn tỉ mỉ gắn sợi dây xích. Vừa chạm đến cái lạnh của sự trói buộc, JungKook giật mình giãy giụa thật mạnh nhưng nó chỉ làm cậu càng thêm kiệt sức và đau đớn.
JungKook rùng mình buồn nôn đến mặt mày xanh xao.
"Đủ rồi." TaeHyung mở cửa bước vào, nhìn JungKook bị trói trên giường, anh không có biểu cảm gì khác, lạnh giọng lên tiếng. "Tất cả đi ra ngoài."
Bọn họ nghe theo lệnh của TaeHyung,