Chương 40 : Kookie, Em Về Với Anh Đi Mà!
-
"Thế thì anh quan tâm làm gì?" Tuần Yên vẫn giữ thái độ chán ghét đó với JungKook, nhưng cô không thể đẩy cậu ra được khi chẳng còn sức. Cậu không trả lời mà lật tấm chăn, đúng là trên đùi cô còn có máu. "Tuần Yên, chân em không đau sao?"
Tuần Yên nhìn xuống, không phải là không đau, mà là cô không muốn phải nói với JungKook hãy giúp cho vết thương của mình. Cậu biết ở tuổi Tuần Yên bây giờ, thứ mà cô xem trọng vẫn là mặt mũi, TaeHyung đứng gần như thế, không thể nào chỉ xước qua ngón tay rồi thôi cả.
"Lát nữa tôi quay lại, tôi đi mua thức ăn cho em, chắc em cũng đói rồi." JungKook nói xong xoay lưng bỏ đi, Tuần Yên chỉ nhìn theo mà không nói. Có lẽ việc làm của cậu không có gì kì lạ khi cậu thừa nhận bản thân đã khiến Tuần Yên phải trải qua sự đau đớn và mất mát ấy, chưa kể cậu còn cảm giác mình là kẻ giết người và cần phải làm thế nào để bù đắp khoảng trống đó cho cô nàng.
JungKook đi khoảng được vài phút thì bác sĩ vào trong nói là sẽ phẫu thuật may lại vết thương cho Tuần Yên, cô mới biết thì ra trước khi mua thức ăn, cậu còn gọi bác sĩ đến xem xét vị trí mà viên đạn chạy ngang đùi cô và xử lý nó thật cẩn thận nữa.
-
YoonGi bồn chồn đi đi lại lại trong phòng, hôm qua đã dặn trước với JungKook rằng y đặt vé máy bay về Hàn rồi, đến giờ còn chưa thấy cậu quay lại, gọi điện cũng không bắt máy, thời gian khởi hành thì ngày càng rút ngắn.
"HoSeok, làm cách nào để liên lạc với cậu ấy đây?" YoonGi sốt ruột không yên, gọi liên tục cho JungKook không ngừng phút nào. Mặt hắn tối sầm kéo y ngồi xuống giường, đưa ra cách nhanh nhất để tìm được JungKook. "Em gọi cho Lữ An thử xem."
"Sao lại là Lữ An?"
"Có thể Lữ An sẽ gọi cho JungKook bảo cậu ấy tới bệnh viện để ngăn TaeHyung đấy. Tuần Yên sảy thai mà, thế nào cô ấy cũng làm ầm ĩ khiến TaeHyung tức giận." HoSeok vòng qua eo YoonGi, dù hỏi vậy nhưng y vẫn ấn dãy số của Lữ An trên màn hình. "Mà khi TaeHyung điên lên thì không có ai ngăn được đâu, em đoán đúng rồi, ngoại trừ Jeon JungKook."
"Cậu biết gì không? Tối hôm qua chính TaeHyung đuổi JungKook đi đấy, cậu nói đi, bây giờ JungKook ngăn ai đây?"
"TaeHyung thương JungKook như thế, khó khăn lắm mới gặp lại, TaeHyung không dễ dàng để cậu ấy đi đâu, tin tôi."
YoonGi vẫn nhìn HoSeok bằng ánh mắt nghi ngờ, cùng lúc Lữ An bắt máy.
"À, em có gọi cậu ấy nhưng vì TaeHyung bỏ đi nên em đã theo sau, không biết cậu ấy có tới bệnh viện không nữa."
"Cậu gọi JungKook làm gì?"
"Lúc đó TaeHyung tức giận lắm, em sợ cậu ấy làm bậy nên... nhưng TaeHyung đã ra tay với Tuần Yên mà."
"Tôi nói là hỏi Lữ An sẽ có tin về JungKook, sau này em phải nghe lời tôi nhé." HoSeok cười tự đắc khi đang cùng YoonGi xuống sảnh. Ngồi trên xe hắn cũng huyên thuyên mãi vấn đề đó, khiến y chịu không nổi mà cáu gắt quát lớn. "Cậu im đi, ồn ào quá!"
"Yoonie à, em là người yêu của tôi, nên thương tôi nhiều hơn chứ, đừng có nóng nảy với tôi nữa được không?"
"Tôi còn chưa đủ thương cậu sao?"
"Em cứ xưng hô với tôi như thế, ít ra cũng gọi anh đi mà..."
"Tôi phải gọi khi tôi lớn hơn cậu à?"
"JungKook cũng hay nói câu đó với TaeHyung nhưng bây giờ chịu gọi rồi."
"Đừng nhắc cậu ta với tôi."
"Gọi anh đi Yoonie... gọi anh đi mà... gọi một tiếng thì có sao