Chương 59 : Đến Rồi Sao, Jeon JungKook?
—
Cuối cùng thì cả ba người đành mượn tạm lý do TaeHyung có lịch trình do công ty thông báo gấp nên bắt buộc phải nhanh chóng quay về Bắc Kinh và không kịp nói với JungKook, cả nhà đều không chịu nổi cảnh cậu ngày ngày tự bỏ đói bản thân nữa.
Lửa giận trong JungKook chưa nguôi, ngay thời điểm này bộc phá đến cực độ, cậu không phải trẻ con để họ lừa gạt bằng câu nói không đầu không đuôi ấy. "Các người nói gì thế? Gấp quá mức không tạm biệt được? Chuyện đơn giản thì các người nhốt tôi làm gì? TaeHyung thật sự bận đến không thể nhận điện thoại sao?"
Những người trong nhà, ba lớn một nhỏ không ai dám lên tiếng, sợ mình lỡ miệng chọc tức JungKook.
"Được rồi, tôi chấp nhận việc TaeHyung bận không nghe điện thoại và cũng không tạm biệt, các người giải thích đi, tại sao lại nhốt tôi, các người xem tôi là gì? Các người đừng nói vì tôi sẽ không chịu được mà chạy theo cậu ấy, cậu ấy đi mấy ngày rồi các người mới cho tôi ra ngoài!"
"Thật ra..." YoonGi níu chặt tay HoSeok ngăn không cho hắn tiết lộ, dù sao thì hắn cũng chỉ biết thẳng thắn, y đành thay hắn làm ngơ. "Thật ra bọn tôi có việc cần làm cùng nhau, không thể để cậu thấy được, thế thôi."
JungKook nhìn họ mà không muốn nói thêm gì nữa, họ muốn gạt cậu đến mức đó rồi, cậu không giả vờ tin thì đúng là có lỗi. Một bàn ăn đầy ắp đủ màu sắc đẹp mắt, mùi hương thơm phức bay vào mũi khiến bụng nhộn nhạo nhưng cậu lại không muốn động tới. Cậu không biết chắc chắn TaeHyung đang ở đâu thì sao có thể bình thản ngồi ăn được, trong khi ngược lại cậu rất rõ họ đang nói dối mình.
"Được rồi, tôi nói." YoonGi bất lực kéo JungKook ngồi xuống, y lúc nào cũng không chiến thắng được sự cố chấp ấy, cậu luôn khiến y lo lắng sắp điên lên chỉ để đạt được điều mình muốn. Mọi người ngồi xung quanh gắp đủ món vào bát cơm trước mặt JungKook, buộc cậu lót dạ. "Nhưng cậu ăn chút gì đi đã, tôi nhất định không giấu cậu nữa đâu, hứa đấy."
Nghe câu này JungKook không chần chừ ăn dồn dập đến mắc nghẹn, cảnh tượng xót xa này ngay cả HoSeok còn khó kiềm lòng nổi, hắn đã cố gắng hết sức mà vẫn vô ích. JungKook có thể nghe lời và làm gì cũng được, chỉ cần biết tin tức của TaeHyung thôi.
"TaeHyung đang ở chỗ mẹ Kim, nếu muốn TaeHyung được ra khỏi đó thì phải dùng cậu để đổi." Thấy JungKook mất bình tĩnh đứng dậy, YoonGi cũng không nhanh không chậm khuyên cậu trước khi quá muộn. "Nghe tôi này JungKook, cậu không thể đi gặp bà ấy, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách."
"Nhưng chẳng phải bà ấy..."
"Bà ấy không chết, HoSeok chỉ nghe lại từ một gián điệp của bà ấy trà trộn vào tổ chức của TaeHyung. Cậu cũng biết chính xác bà ấy muốn gì mà..."
Ánh mắt này có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ sở, YoonGi đều cảm nhận thấu tận tâm can của JungKook. Cậu không sợ bà Kim sẽ bạc đãi TaeHyung, không sợ nếu tìm tới bà ấy thì hậu quả như thế nào, điều cậu sợ, là cả đời không được gặp lại anh nữa.
Hết người này đến người khác cố gắng nói chuyện với bà Kim mà tình hình vẫn không khá hơn, bà ấy yêu thương HoSeok như thế, lời nói của hắn cũng không có trọng lượng thì còn ai có khả năng khiến bà ấy thay đổi điều kiện đây.
Không bằng để JungKook cậu đứng ra chịu sự giày vò, TaeHyung sẽ thoát