Chương 60 : Kookie, Anh Về Rồi Đây!
—
Trong lòng JungKook luôn tự trấn an bản thân phải mạnh mẽ và không được rụt rè hay xảy ra bất cứ sai sót nào vào lúc này. Chỉ là mẹ của TaeHyung, bà ấy đang giữ anh, muốn gặp lại anh thì cậu nhất định bước qua được cánh cửa ấy mà không thể chùn chân.
"Cháu... chào cô." JungKook cúi người, hai tay đan lại với nhau xem chừng không có nhiều tự tin, cũng không dám mở miệng nói quá hai lời, trong lòng cậu sợ hãi cùng cực nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Bà Kim chỉ vào ghế đối diện, cậu mới hít sâu một hơi ngồi xuống.
"Uống đi, đừng căng thẳng." Bà Kim tao nhã nâng kính, nhìn cậu chàng áp lực không dám thở mạnh, cảm thấy hơi buồn cười vì cậu chỉ đủ bản lĩnh đến được nơi này. Trước mặt JungKook từ bao giờ cũng có một tách trà khói bốc nghi ngút, cậu ho khan đáp lời. "Vâng..."
Tuy rằng ậm ừ như thế, nhưng khi JungKook vừa động đến thì tách trà đã rơi xuống đất vỡ tan tành, chuyện xảy ra trong vài giây khiến cậu không kịp phản ứng. Cậu giật bắn mình hoảng hốt, khua bừa dưới sàn gom gọn mảnh sứ lại, vì độ nóng mà phỏng cả bàn tay.
Không quan tâm nó đang dần trở hồng, JungKook nhặt từng vụn lên cũng không biết nên vứt ở đâu, cho đến khi quản gia tới giúp cậu xử lý.
"Sao lại thế?" Bà Kim cười thành tiếng vì hành động vụng về của JungKook, rót cho cậu một tách khác, nhàn nhã chờ xem rốt cuộc cậu chàng và con trai bà đã yêu nhau đến mức nào. "Gấp gáp muốn gặp con trai ta sao?"
"Thưa, TaeHyung có ổn không ạ? Cháu... cháu có thể nhìn anh ấy một lát không?" Nghe đến TaeHyung, JungKook như có thêm động lực để nói chuyện với bà Kim, cậu ngồi thẳng lưng, đôi mắt ánh lên tia hy vọng ít ỏi đến đáng thương.
"Có lẽ YoonGi đã nói rõ về điều kiện của ta, đúng chứ?"
Giờ thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi. TaeHyung dám bỏ bấy lâu để cho mọi người thấy anh thành công, anh có thể hiên ngang tìm lại JungKook, cho cậu những thứ cậu muốn, mang cả tình cảm giao cho cậu không hề do dự như thế. Chỉ là đánh đổi trả anh về tự do, cậu không nhu nhược mà rút lui.
Miễn là TaeHyung an toàn, khó khăn từ cả thế giới cậu có thể gánh chịu thay anh, tai họa tới thì đón nhận thôi. Anh vất vả nhiều rồi, không cần bận tâm đến cậu nữa, cuộc sống của anh vốn dĩ nên được an nhàn từ lâu. TaeHyung vì JungKook mà trải đời khi chỉ mới là một thiếu niên nhỏ tuổi, nói anh có khí chất, bản lĩnh sao? Không đâu, đơn giản là anh lấy lý do theo đuổi đam mê để cố gắng tự lo cho cậu, không muốn cậu bị người khác xem thường.
Mọi thứ, JungKook biết rõ.
Như dồn hết những gì mình có, JungKook cầu xin bà Kim, cậu quỳ gối trước mặt bà, giọng nói run rẩy đau xót cất lên trong cả không gian tĩnh lặng như vết cứa vào tim của người nghe nó. "Sao cũng được, làm ơn... xin hãy cho cháu gặp TaeHyung một lát, một lát thôi..."
—
YoonGi ở nhà đi đi lại lại không yên vì lo lắng cho JungKook, nếu chỉ là một bữa ăn tại sao lại lâu như thế? Hơn cả giờ đồng hồ vẫn chưa về không phải là có chuyện sao? Cuối cùng thì y cũng nhịn không nổi, phải gọi cho JooYeon dò hỏi.
Đầu dây bên