Chương 60 : Yêu Thương Nhiều Quá Hóa Đau Thương.
—
Lục tung cả căn phòng lên, thế mà TaeHyung vẫn không tìm thấy JungKook, anh bắt đầu hoảng loạn gọi lớn tên cậu trong lúc đang cố trấn an bản thân rằng cậu còn đang ở đây và chẳng có chuyện chết tiệt nào xảy ra cả. Mồ hôi trên trán theo sườn mặt lăn xuống, TaeHyung rối đến nghẹn đắng cổ họng. "Kookie anh về rồi, anh không đi nữa đâu... em đừng giận mà, đừng trốn anh nữa, anh nhớ em nhiều lắm..."
"TaeHyung!" YoonGi cùng HoSeok bước nhanh vào ngăn TaeHyung trước khi anh phá hỏng hết đồ đạc, chăn gối bị hất tung, cửa phòng tắm, tủ quần áo đều mở toang. Anh thơ thẩn quỳ dưới nền gạch như mất hết hy vọng, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp lớn đặt trong tủ kính, hốc mắt anh đỏ hoe trông thật chua xót.
JungKook không chờ TaeHyung, anh tìm mọi cách cố gắng về với cậu, nhưng cậu lại bỏ đi mất. Cậu chưa hỏi ý kiến của anh mà dám tự ý ra ngoài, đã nói rằng tất cả nghe theo anh rồi mà...
Càng ngày JungKook càng hư hỏng, khi cậu về, anh sẽ phạt cho xem.
"Kookie của tôi, đâu?" TaeHyung không nhìn hai người kia, thì thầm như đang hỏi chính mình, cả người đờ đẫn mệt mỏi thiếu sức sống. "Đi mất rồi sao?"
Ôm sự phấn khích từ biệt thự chạy thật nhanh, giày cũng chẳng màng phải mang, chỉ để nhìn thấy JungKook, để nói rằng những ngày qua anh rất nhớ cậu, rồi căn phòng trống này đã dập tắt niềm hy vọng trong anh. Cậu không có kiên nhẫn, cậu không tin tưởng anh có thể trở về. Qua một quãng thời gian dài, TaeHyung ở một đất nước khác làm việc chăm chỉ vì JungKook, cho dù là rất lâu cũng không cho phép bản thân dừng lại và nghỉ ngơi, mà bây giờ anh đi vắng vài ngày, cậu không chờ anh nữa.
Bởi vì TaeHyung đã nói với bà Kim, anh muốn về nhà một lần, có thể cho người giám sát cũng được, anh thật sự nhớ cậu sắp điên rồi, nên ngoài cổng vẫn có người canh chừng. Tại sao bà lại dễ dàng đồng ý như thế? Biết JungKook đang trên đường tới, xe taxi nhập địa chỉ, máy phát tín hiệu nhấp nháy. Thả TaeHyung đi, rồi bà ấy sẽ có cả hai, món hời này không thể bỏ lỡ.
"TaeHyung, JungKook chỉ đi ăn với đồng nghiệp thôi, cậu ấy về ngay." HoSeok đặt tay lên bả vai TaeHyung, vực dậy niềm tin của anh, nhưng khiến anh bật cười chế giễu bản thân. "Tôi không phải trẻ con, cậu hiểu không?"
"Thật sự là..."
"Đúng, cậu nói thật sự là thế, tôi tin." TaeHyung xoay người, ngẩng đầu lên đối mặt HoSeok, ánh mắt chứa đầy đau đớn, lạnh lẽo cất lời. "Các cậu biết đấy, chỉ cần ra ngoài cửa, Kookie không tránh khỏi nguy hiểm. Bà ấy đáng sợ mức nào, các cậu không rõ hay sao?"
"Tôi..."
"Tôi đoán được những gì mà bà ấy làm. Kookie hận tôi đến chết, nếu thấy cảnh tượng khốn kiếp kia."
"Cậu phải kết hôn như kế hoạch của bà Kim ư?"
"Tôi đã nghe bà ấy nói chuyện với JaWi. Nếu có Kookie trong tay, bà ấy không mang Kookie ra đe dọa tôi thì đúng là ngu xuẩn."
"Làm sao bây giờ? Có lẽ JungKook tới đó rồi..."
"Bà ấy nhất định cố tình đưa Kookie vào nơi hành lễ,