Chương 69 : Em Sẽ Chấp Nhận Lần Nữa Chứ?
—
YoonGi về nhà sau khoảng một tiếng đồng hồ, lúc ấy TaeHyung đã đi khỏi. Chỉ thấy JungKook nằm ngay ngắn trên giường, quần áo cũng thay hết, nhưng có điều gì khiến y cảm giác nơi này vừa xảy ra cuộc làm tình, trên môi cậu đang mỉm cười và khóe mắt còn hơi ươn ướt.
Lật chăn ra đỡ JungKook ra ngoài, y nhìn thấy cổ tay cậu lấp lánh chiếc vòng bạc mà TaeHyung đã đeo nó suốt khoảng thời gian ở Bắc Kinh, còn có mảnh giấy ghi chú quấn xung quanh nó, có lẽ TaeHyung đã để lại trước khi không được gặp JungKook trong hai tuần.
YoonGi không mở ra xem, chỉ lặng lẽ dìu JungKook vào xe để HoSeok đưa cả hai về biệt thự, khi vào tận phòng thì y mới yên tâm. Ngồi bên cạnh giường vuốt lại mái tóc rối tung của cậu, chăm chú vào vết hằn sâu và rõ hơn những lần trước rất nhiều thì y cũng chỉ cười dịu dàng xoa nhẹ lên nó. "Chắc sẽ khiến cậu đỡ buồn hơn nhỉ? TaeHyung chu đáo quá đấy."
"Ngủ ngon nhé, JungKook. Cậu phải luôn cười như lúc này, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn ở đây thôi."
YoonGi kéo chăn ngang ngực JungKook rồi rời khỏi phòng.
—
JungKook thức dậy đã là buổi trưa, trên bàn đặt cốc sữa nguội lạnh và bữa ăn có vẻ là vừa đem tới. Cậu rửa mặt xong cũng không thèm động vào mà bước tới cửa sổ ngồi bó gối, đặt tay lên thanh sắt thì âm thanh leng keng phát ra, JungKook nhìn thấy mảnh giấy quấn quanh chiếc vòng bạc, nhớ lại chuyện tối hôm qua mới vội vàng mở nó ra xem.
"Kookie, em là của anh rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi và anh không thích em gầy đi nên hãy ăn hết những bữa ăn được mang tới nhé, tất cả đều là anh tự tay nấu, phần còn lại là nhiệm vụ của em. Anh không có ý gì khác khi tặng giày cho em, đừng hiểu lầm, hãy mang nó thật đẹp khi bước đến gặp anh. Dù không nhìn thấy nhau nhưng anh vẫn rất gần em đây mà, em sẵn sàng đợi anh chứ?"
"Chắc chắn rồi."
JungKook gấp mảnh giấy ngay ngắn đặt trên đầu tủ, mân mê chiếc vòng hồi lâu, nó gắn liền với TaeHyung trong hai năm anh khó khăn với hàng nghìn áp lực cuộc sống, giờ thì anh quyết định đưa nó cho cậu để cậu có thể cảm nhận được anh bên cạnh. Cậu đang thật sự tỉnh táo và nở nụ cười đã cất giấu bao ngày nay, chỉ cần là TaeHyung nói, cậu phải nghe lời thôi.
Giải quyết sạch bữa trưa không để thừa chút nào, tận hôm nay JungKook mới ăn một cách ngon miệng khi ở căn phòng lạ lẫm này, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều so với những hôm vừa qua. "TaeHyung, em hoàn thành nhiệm vụ."
—
"JungKook, anh sẽ làm tốt chứ?" Tuần Yên che bớt đi quầng thâm dưới mắt JungKook, bởi vì không khí hơi căng thẳng nên cô giả vờ hỏi một câu khi thấy cậu ngồi im lặng nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân do TaeHyung tặng.
"JungKook à, hãy cười lên đi chứ." HoSeok vỗ vai JungKook rồi nhìn cậu qua gương. JungKook đúng là đẹp hơn cả tranh vẽ, từng đường nét trên mặt hoàn hảo đến mức có thể khiến bất kì ai ghen tị, bộ vest trắng vừa vặn trên người cậu còn toát lên vẻ điềm tĩnh trưởng thành. Nếu JungKook là viên ngọc sáng và nổi bật nhất trong buổi tiệc hôm nay cũng chẳng có gì lạ.
JungKook không trả lời, đưa ánh mắt vô hồn nhìn YoonGi, y hiểu hết những điều cậu đang nghĩ trong đầu, nhưng chỉ đành xoa nhẹ lưng cậu nói. "Dáng vẻ thảm hại này cho ai xem đây hả? Đừng để họ chê cười, cậu đẹp như thế tại sao