Tôi sử dụng năng lực của mình lên Kim Woo-jin trong khi tôi cố trấn áp lại hơi thở của mình lại.
Không giống như Min Ah-rin, người đã bị vùi chôm sâu trong cát, cơ thể của đã Kim Woo-jin bay lên trên không.
"Này, Han Yi-gyeol! Cậu....!"
Kim Woo-jin cau có hét lên.
Tôi biết cậu ta định nói gì, nhưng tôi không nghe.
Tôi lắc đầu và bước đến chỗ Min Ah-rin.
"N-nó....Nó nguy hiểm lắm, Yi-gyeol- ssi."
Khi tôi quỳ xuống và bắt đầu đào cát, Min Ah-rin đã khóc khi đẩy vai tôi ra.
Tôi không quan tâm và tiếp tục đào.
"Tôi đã nói với cô là tôi sẽ bảo vệ cô."
Tôi nói, như thể tôi đã hứa với chính mình.
Tôi đào bới trong lớp cát nóng bao phủ quanh cơ thể của Min Ah-rin.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Những tiếng la hét của các hội viên quấy rầy tôi dần dần biến mất.
Bản thân cát đang dần trở thành một con quái vật khi nó vớ được ai là nuốt trọn lấy cả người ấy.
".....Yi-gyeol- ssi."
Min Ah-rin bị nuốt xuống càng lúc càng nhanh như để nó đang cười nhạo trước nỗ lực dọn cát điên cuồng của tôi.
Cánh tay và lòng bàn tay tôi bỏng rát.
"Không sao đâu, Min Ah-rin- ssi."
Min Ah-rin không khóc nữa.
Khuôn mặt cô bình yên đến mức nước mắt cô đã ngừng rơi.
Trái lại, tôi thì lại đang nghẹn ngào hoảng loạn tột độ.
"Min Ah-rin- ssi sẽ không chết ở đây.
Tôi biết điều đó.
Ý tôi là...."
Min Ah-rin là một trong những nhân vật quan trọng bên cạnh Ha Tae-heon.
Cô không thể chết ở một nơi như thế này.
....!Chắc chắn, cô không thể.
Min Ah-rin thấy tôi nói vậy, cười nhạt.
Tôi mở miệng định nói thêm điều gì đó, nhưng lại chẳng có gì thoát ra ngoài.
Cảm giác khủng khiếp mà tôi đã quên dần dần len lỏi đến và bắt đầu ăn mòn lý trí của tôi.
Với khuôn mặt nhợt nhạt như tượng và đôi mắt nhắm nghiền, Min Ah-rin biến mất trong cát.
Tôi không thể tin vào những gì mình thấy trước mắt khi chỉ còn là một khoảng không trống rỗng, để lại chỉ toàn là cát bụi.
Xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Đó là lúc tôi nhận ra đã không còn một ai ở quanh đây nữa.
"Kim Woo-jin...."
Kim Woo-jin, người đã bay lên trên không để tránh cát cũng không thấy đâu cả.
Tôi loạng choạng đứng dậy và thét lớn.
"Kim Woo-jin!"
Cậu ở đâu? Cậu luôn bám đuôi tôi nhiều đến mức khiến tôi phát ốm, nhưng giờ sao cậu lại biến mất không nói một lời vào thời điểm quan trọng như này?
"Mẹ nó!"
Cảm xúc tiêu cực chạy dọc cơ thể đến ngón chân tôi, giống như cát đã nuốt chửng mọi người.
Tôi gắng gượng nuốt cơn giận vào trong và cố gắng suy nghĩ thật tỉnh táo.
Tôi đã quá coi thường cái cổng cấp SS này.
Nếu hôm qua tôi biết trước điều này, tôi đã nghĩ ra một số biện pháp đối phó thay vì chỉ ngồi đấy cười nói rồi.
Cảm giác tội lỗi nặng nề bao trùm lấy tôi.
「Mình mày đã phá hỏng mọi thứ.」
Tôi nghe thấy một giọng nói.
Tôi lấy bàn tay run rẩy che lấy mắt mình.
Mùi thuốc khử trùng từ đâu bay ra.
「Thằng khốn trơ trẽn....」
Hwiiing
Gió thổi đánh tan giọng nói.
Dừng lại.
Không phải lúc này.
Tôi đã cố gắng bằng một cách nào đó để giữ lấy tâm trí đang sắp vỡ ra của mình.
"Hah, hah...."
Nghĩ đi.
Phải có một cách để giải quyết điều này.
Nó không thể kết thúc như vậy được.
Con boss vẫn chưa xuất hiện, vậy tại sao....!
".....Han Yi-gyeol?"
Hít một hơi thật sâu, tôi quay lại, bàng hoàng trước giọng nói quen thuộc.
Một Cheon Sa-yeon lúc trước còn không thấy đâu đang đứng đó.
Ở giữa sa mạc nơi mọi người đã biến mất, Cheon Sa-yeon và tôi đứng đối diện nhau.
"Hừm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này xảy ra."
"Cheon Sa-yeon...."
Tôi lơ đãng gọi tên hắn.
Tâm trí tôi rối bời.
Cheon Sa-yeon không bị cát nuốt chửng sao?
"Anh— có ổn không?"
Tôi thậm chí không thể nói một cách hẳn hoi.
Với đôi mắt run rẩy, tôi lướt qua Cheon Sa-yeon từ đầu đến chân.
Cheon Sa-yeon, một tay cầm kiếm đang nhìn tôi vẫn như thường lệ.
Đến lúc đó tôi mới buông lỏng cảnh giác và thở dài.
"Mọi người đã biến mất....!Nó là do con boss đúng không?"
"....."
"Anh không bị nuốt chửng vì anh là hạng SS nhỉ?"
"Ờ."
Điều đó....!
Tôi nuốt nước bọt khô khan.
Trong tiểu thuyết có ghi rõ rằng nó đã được phá gọn không có mấy thiệt hại mà.
Vậy là vẫn có khả năng sao? Nếu ta chăm sóc con boss thì ta có thể đưa mọi người trở lại chứ.
Có lẽ họ vẫn còn sống.
Chỉ nghĩ rằng có thể vẫn còn cơ hội để trấn tĩnh cái cơ thể run rẩy này của tôi.
Tôi chầm chậm chớp mắt, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Vẫn còn quá sớm để có thể chắc chắn điều đó.
Có thể là có một giới hạn thời gian trước khi cứu những người bị kéo xuống cát.
Tốt nhất ta nên đi tìm và giết con boss càng nhanh càng tốt.
"Cheon...."
Tôi ngẩng đầu lên để hỏi Cheon Sa-yeon về con boss và bắt gặp ánh mắt của hắn trước khi tôi kịp nhận ra.
Tôi đã quá chú tâm đến mức thậm chí không biết rằng hắn đang đến.
Tôi lùi lại theo bản năng, nhưng Cheon Sa-yeon đã ngay lập tức bắt lấy tôi.
"Hực."
Tầm nhìn của tôi chao đảo và cơ thể tôi ngã xuống cát.
Cheon Sa-yeon nắm lấy cổ tôi, đè xuống cánh tay và đôi chân đang vùng vẫy của tôi.
"Mẹ kiếp, tự dưng anh làm cái quái gì vậy....!"
"Thật kì lạ.
Cậu cũng là hạng A mà."
Khuôn mặt vô cảm của Cheon Sa-yeon nhìn xuống tôi.
Nụ cười tự phụ kia đã biến mất và đôi mắt đen vô hồn lộ ra.
"Sao cậu lại không biến mất vậy, Han Yi-gyeol?"
"Tôi- ừm, không biết!"
"Và cậu còn biết sự tồn tại của con boss."
Sức nắm trên cổ tôi dần dần mạnh hơn.
Tôi tập trung năng lực của mình để trốn thoát.
"Nằm yên."
"Hah!"
Tôi cắn chặt răng vì cơn đau, giống như tôi bị một cây dùi đâm vào ngực vậy.
Năng lực chuyển động từ trái tim đến bàn tay của tôi đã bị cưỡng bức chặn lại.
Tôi nhăn mặt và nắm lấy cổ tay hắn ta bằng cả hai tay.
"Con- mẹ nó nhà anh....."
Đó là một sức mạnh khác của Cheon Sa-yeon: hắn có thể khóa năng lực của bất kỳ năng lực giả nào bằng tay phải của mình.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng hắn ta sẽ sử dụng cái năng lực như gian lận này lên tôi, một người hạng A này.
"Nghĩ