Phút chốc tôi quên mất cách để trả lời và chỉ chăm chăm nhìn lại.
"Sao cậu lại ngạc nhiên thế? Cậu nghĩ là tôi không biết sao?"
"...."
"Thật ngu ngốc, Han Yi-gyeol."
Với những lời đó, Cheon Sa-yeon thả tôi ra.
Tôi rướn người lên, xoa xoa cổ họng đau nhói của mình rồi hỏi.
"....Anh nhận ra từ khi nào?"
Dù tôi có nghĩ về nó nhiều thế nào, tôi cũng không thể hình dung ra được.
Cho đến giờ, trong khi đối phó với Cheon Sa-yeon, tôi chưa bao giờ nhắc đến em gái của mình....!
"Nếu cậu nghĩ em gái mình vẫn còn sống, Han Yi-gyeol—"
Hắn ném chiếc áo khoác màu đỏ đang mặc về phía tôi.
"—Cậu đã yêu cầu tôi trả lại con bé."
"Ah...."
"Cậu đã không khóc lóc hay cầu xin được gặp nó như cậu đã từng."
Lúc đó, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa tôi với Cheon Sa-yeon trước khi vào cổng.
Tôi đã nói gì với Cheon Sa-yeon ấy, người đã hỏi tôi muốn đổi lấy thứ gì?
「Hãy cho tôi hai món vật phẩm cấp thấp có thể kiếm được bên trong cánh cổng.」
Hai vật phẩm cấp thấp.
Ngay khi trả lời câu đó xong, tôi nhận ra là tôi đã phạm phải một sai lầm rồi.
"Hah...."
Như Cheon Sa-yeon đã nói, tôi thực sự quá ngu ngốc mà.
Sự tồn tại của cô em gái là thứ quan trọng nhất để thoát khỏi Cheon Sa-yeon.
Tôi càng tin rằng em gái mình còn sống, Cheon Sa-yeon càng nhầm tưởng cô ấy là sợi xích trói buộc tôi.
Tôi đã tự tay phá hỏng kế hoạch của mình.
Tôi nên nghĩ rằng Han Yi-gyeol bị ám ảnh bởi người thân duy nhất còn sót lại là em gái của cậu ấy.
Đó là điều mà những ai chưa từng có gia đình sẽ không thể nào hiểu được.
Một thất bại toàn diện.
Tôi thở dài và nhấc cơ thể loạng choạng của mình lên.
"Cheon Sa-yeon."
Cũng như trò đánh bài vậy, tuy rằng tôi bốc phải con Joker, nhưng vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc.
Tôi vẫn còn rất nhiều quân bài khác.
"Tôi thừa nhận, tôi đã thua."
Đó là lúc tôi cố tình nhếch khóe miệng lên.
"Nhưng tôi cũng rất ngỗ ngược đấy, thế nên tôi không thích ngồi ngoan ngoãn rồi bị lôi đi khắp nơi đâu, được chưa?"
"Hừm, cậu khó nhằn hơn tôi tưởng đấy...."
Cheon Sa-yeon nhìn tôi với đôi mắt sáng lên thích thú trước thái độ của tôi.
"Tôi sẽ hợp tác với anh cho đến khi cánh cổng được phá xong.
Tôi không biết tại sao một hạng SS lại cần sự hợp tác của một hạng A để xử lý con boss này."
Thoáng chốc rất nhiều thứ lướt qua tâm trí tôi.
Tôi có nên vứt lại tất cả rồi bỏ chạy không? Dù sao đó cũng chỉ là một mối quan hệ ngắn ngủi mà thôi.
Tôi cảm thấy có lỗi với họ, nhưng họ không đủ quan trọng để tôi phải sống một cuộc sống ngột ngạt không có tự do.
"Nhưng trên hết.
Tôi không có ý định sẽ để anh khống chế ngay cả khi tôi ra khỏi cổng."
Nhưng cuối cùng, đây là con đường mà tôi đã chọn.
"Min Ah-rin và Kim Woo-jin sẽ là dây xích mới của tôi?"
Tôi duy trì nụ cười của mình khi tôi nheo mắt lại.
"Đừng chọc cười tôi.
Những người đó, bao gồm cả em gái tôi sẽ không bao giờ có thể là xiềng xích của tôi cả."
Trong tiểu thuyết, Han Yi-gyeol là một số trong nhiều nhân vật phụ khác.
Một nhân vật xuất hiện dưới mười lần, đến cả tuổi của cậu ấy còn không được đề cập đến nữa kìa.
"Nếu em gái tôi chết và Min Ah-rin và Kim Woo-jin cũng chết, anh có nghĩ tôi vẫn sẽ ở lại bên anh không?"
Kể từ khi tỉnh dậy trong cơ thể của Han Yi-gyeol, tôi đã chẳng buồn tìm hiểu xem việc Han Yi-gyeol đã sống như thế nào.
Tại sao em gái cậu ta chết, tại sao cậu ta lại yêu Cheon Sa-yeon đến mức trao cả cuộc đời mình cho hắn, cậu ta hẳn đã phải cô đơn đến nhiều đến nhường nào....!Tôi rất sợ khi phải đối mặt với một quá khứ giống mình.
"Cố làm hết sức mình thử xem, Cheon Sa-yeon."
Nhưng bây giờ tôi muốn biết.
Để không mắc phải sai lầm tương tự tôi cần biết mọi thứ về Han Yi-gyeol.
"Em gái tôi là sợi xích duy nhất mà anh có trên tôi."
Trước những lời đó, Cheon Sa-yeon mở to mắt nhìn tôi, nhếch môi và bắt đầu cười.
"Haha, thật là...."
Cheon Sa-yeon cúi xuống thắt lưng vì cười lại trông có phần nhẹ nhõm.
"Được rồi.
Tôi biết chắc chắn rằng cô ta không có xen vào."
Cheon Sa-yeon lấy chiếc áo khoác màu đỏ mà tôi đã vứt xuống, phủi cát rồi khoác lên vai tôi.
"Hãy để tôi nói điều gì đó chứ nhỉ."
"....?"
"Tôi hiểu rồi.
Dù vậy, tôi vẫn muốn được nhìn thấy cậu khóc.
Thật đáng tiếc."
"Anh làm như thể anh hiểu tôi rõ lắm vậy, thật ngạo mạn."
"Đúng vậy.
Thực ra...."
Cheon Sa-yeon im lặng một lúc mà không nói tiếp, lại lên tiếng.
"Đó là một sai lầm mà chỉ mấy tay mơ mới mắc phải thôi, để người khác lợi dụng chỉ vì đã để lộ điểm yếu của mình."
Hắn bỗng dưng nói ra những lời nhảm nhí vô nghĩa.
Tôi nhướng mày.
"Đáng ngạc nhiên là cậu cũng khá thành thục trong việc công tác đấy."
"Anh lại nói nhảm gì nữa vậy?"
Tôi hỏi, mạnh mẽ gạt tay Cheon Sa-yeon trên vai mình.
Han Yi-gyeol đã dính phải thứ việc gì vậy?
Cheon Sa-yeon mỉm cười với một biểu cảm không rõ, chỉ lại và nói.
"Con boss ở đằng kia."
"Đó là...!tòa nhà cùng với cổng thoát?"
Qua cơn bão cát mù mịt, tôi có thể nhìn thấy tòa nhà nơi đích đến ban đầu của chúng tôi ở đó.
"Tôi sẽ giải thích phần còn lại khi chúng ta đi trên đường."
- -----------------------------------------
Lilith.
Cheon Sa-yeon gọi con boss là Lilith.
"Quái vật càng giống con người thì cấp bậc càng cao."
Càng đến gần tòa nhà, bão cát càng mạnh.
Khi tôi tiến về phía trước với chiếc áo khoác màu đỏ, thứ có thể lên đến hàng trăm triệu đô la làm lá chắn, tôi hỏi.
"Tại sao lại là Lilith?"
"Bởi vì nó là phụ nữ."
Vậy, cái tên Lilith có liên quan gì đến nó?
Cheon Sa-yeon tiếp tục giải thích khi hắn nhìn chằm chằm ảm đạm.
"Vì Lilith được miêu tả là nữ quỷ trong hình hài con người.
Ban đầu nó giống như một cách chơi chữ, nhưng cũng khá phù hợp với nó."
Quỷ? Tôi nghiêng đầu khó hiểu, thì chúng tôi đã đến tòa nhà nơi có vẻ rất xa.
Qua cơn bão, chúng tôi mới có thể nhìn thấy hình dạng thật của nó, khi nó được gọi là tòa nhà nhưng khi tôi đến gần thì nó giống như một tòa lâu đài hơn là một tòa nhà.
Bên ngoài bức tường đổ nát, có một cầu thang dẫn xuống tầng hầm với những cây thương cũ bằng lông vũ ở khắp mọi nơi.
"Có cách nào để đi xuống không?"
"Có chứ."
Cheon Sa-yeon nâng kiếm lên cứt ngay vào tay hắn.
Do không được chữa trị, lòng bàn tay vốn đã tả tơi của hắn lại có thêm một vết thương mới khác.
Tuduk, tuk.
Lòng bàn tay hắn ta bị cắt bởi thanh kiếm cấp S rỉ máu không ngừng.
Cheon Sa-yeon bôi máu lên thanh kiếm của mình, dẫn đầu bước đi với mặt không đổi sắc.
"Theo sau tôi."
Cầu thang dưới lòng đất không có lấy một tia sáng, phảng phất ngọn lửa đang cháy rực trên thanh kiếm như ngọn đèn.
Một cầu thang dường như dài vô tận khi tiếp tục đi xuống.
Không giống như trên mặt đất đầy cát khô,nơi tầng hầm khắp nơi đều ẩm ướt đến khó chịu.
Có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và các bậc thang tôi đi càng lúc càng nhầy nhụa.
Cheon Sa-yeon và tôi chỉ đi xuống cầu thang mà không nói một lời nào.
Xung quang tối om nên tôi không thể biết mình đã đi bao lâu.
Không giống như tôi, người cẩn thận bước xuống cầu thang khi quan sát xung quanh, thì Cheon Sa-yeon lại trông như thể là biết rất rõ về nơi này rồi vậy.
"Anh biết, phải không?"
Tôi hỏi, chạm tay vào bức tường thô cứng.
"Làm thế nào để phá cánh cổng này."
Đã vài phút kể từ khi tôi xuống dưới lòng đất.
Không, phải là hàng giờ rồi....!tôi không rõ nữa.
Tôi