Trong lúc bối rối trước đòn phản công bất ngờ Park Geon-ho cười tủm tỉm nói.
"Haha, vào trong cổng không phải trò đùa đâu.
Nếu cử đi những thành viên đáng tin cậy thì không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Nhưng Đội trưởng Park Geon-ho lại không đáng tin nổi.
Mà bản thân anh ngược lại còn dễ bị kích động nữa kìa, đó cũng chính là nguyên do mà tôi đang quan ngại đấy."
"Dễ bị kích động á....!Anh ăn nói thô lỗ quá đấy.
Nếu tôi đúng thật là như vậy, thì Thư ký Woo Seo-hyuk giờ cũng không còn đứng yên được thế này đâu."
"Tôi cũng định nói vậy đấy.
Hãy cảm thấy biết ơn cái tính nhẫn nại này của tôi đi."
Tôi liếc nhìn Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk, hai người bọn họ chẳng ai thèm nhường ai khi tôi lùi lại một bước.
Kim Woo-jin tiến lại gần tôi rồi nhìn tôi với vẻ mỏi mệt.
Tôi đã nghĩ họ chỉ là không hòa hợp được với nhau thôi, nhưng đây là họ còn mang cả ý thù địch với nhau nữa kìa.
Nó tệ hơn tôi tưởng.
"Dừng lại đi."
Cheon Sa-yeon nhìn vẻ mặt không cam lòng của Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk khi nói.
"Đoàn đội sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào hết.
Cả hai hẳn phải biết lý do mà chẳng cần tôi đi giải thích thêm gì nữa.
Đã là cổng bình thường thì một hạng S đi thôi cũng đủ."
"Chậc...."
"Vâng, thưa Hội trưởng."
Park Geon-ho tặc lưỡi bất mãn, trong khi Woo Seo-hyuk chỉ lặng yên gật đầu.
Tôi đoán mọi chuyện cũng xong xuôi hết cả rồi ha, nhưng Cheon Sa-yeon đã chuyển tầm mắt về phía tôi.
"Và Han Yi-gyeol."
"....?"
Gì hả.
Cả tôi nữa á.
"Hãy sẵn sàng để vào cổng.
Là cổng của Khu N23."
"Cái gì cơ?"
Cái vẹo gì thế hả? Tôi hoảng hốt đáp lại Cheon Sa-yeon.
"Sao tự dưng tôi lại phải đến đó? Tôi không đi đâu!"
Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đang đánh nhau liền chuyển đổi ánh mắt!
Không biết có phải là hắn thấy phản ứng của tôi trông buồn cười quá hay không mà Cheon Sa-yeon luôn mang vẻ mặt khó hiểu từ nãy, mà giờ lại cười tít mắt lên thế kia.
"Ai bảo cậu đến đây khi mà được gọi như vậy kìa?"
"Gì cơ...."
"Thậm chí đến cả Đội trưởng Park Geon-ho còn biết số của cậu."
"Ài, cái đó là—"
"Nghĩ lại thì, có một bài báo nói rằng cậu còn chơi thân với cả Phó Hội Roheon nữa."
"Chuyện đó...."
"Hội trưởng, anh đang ghen đó hả?"
Park Geon-ho chen vào với vẻ thích thú.
Nín ngay! Tôi đẩy mạnh cánh tay của Park Geon-ho ra rồi nói.
"Cái chuyện đó thì có liên quan vẹo gì đến cánh cổng?"
"Vậy là cậu không đi à?"
"Tất nhiên là tôi không....!"
Tôi định trả lời là tôi không đi, nhưng đột nhiên có một cảm giác quái gở chạy lướt qua tim tôi.
Tôi chầm chậm nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Cheon Sa-yeon.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, cùng cặp mắt đen láy đang nhìn thẳng vào tôi.
Hắn đang dò xét câu trả lời của tôi.
Nếu tôi vẫn nhất quyết từ chối, mối quan hệ hợp tác của chúng tôi cũng có thể cứ thế mà đi tong luôn.
"....Tôi đi.
Tôi sẽ đi.
Anh hài lòng chưa?"
Khi tôi cắn chặt răng nói lớn, Cheon Sa-yeon liền trưng ra một nụ cười thỏa mãn.
Tiên sư cái thằng cha khốn nạn này.
"Tôi cũng sẽ đi, thưa Hội trưởng."
Trong khi đang thầm chửi rủa Cheon Sa-yeon, Kim Woo-jin lên tiếng từ phía sau tôi.
Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn cậu ta.
"Hử.
Một cổng cấp S á? Cậu có ổn không đấy?"
"Vâng."
"Chà, vậy cẩn thận đấy."
"Khoan đã!"
Kim Woo-jin, cái thằng trời đánh này, cuối cùng cũng nổi khùng lên rồi à.
Tôi vội vàng xen vào.
"Ý cậu là gì hả? Kim Woo-jin, rút nó lại ngay!"
"Không.
Tôi cũng muốn đi."
"Có vẻ cậu ta muốn đi thật đấy."
Tôi day day vầng trán đang nhức nhối.
Có phải ở đây có đúng mình tôi là được bình thường không thế? Kim Woo-jin bảo là sẽ theo tôi đến cổng cấp S với cái thân thể hạng C kia của cậu ta, vấn đề vãi ấy chứ, nhưng Cheon Sa-yeon lại cho phép đồng ý để cậu ta đi cơ này, nó không ổn chút nào.
"Nếu anh đồng ý như thế, anh nghĩ chuyện gì có thể xảy ra? Mà ngay cả không có đi nữa thì cổng vốn cũng đã không ổn định rồi, thật là một đống hỗn độn mà."
"Hai hạng S và thậm chí còn có cả cậu nữa.
Cũng chỉ là thêm một hạng C vào nữa thôi."
"Nó không đơn giản chỉ có vậy."
"Han Yi-gyeol.
Tôi muốn đi."
Tôi nhìn Kim Woo-jin đang túm lấy cánh tay tôi.
Kim Woo-jin run sợ trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, nhưng cậu ta vẫn một mực quyết tâm đến cùng.
"Hừm."
Cheon Sa-yeon yên lặng nhìn tôi, khi vỗ tay để xua tan bầu không khí.
"Hãy bắt đầu thu xếp đi.
Trước tiên là với Kim Woo-jin.
Tôi không ngại để cậu vào trong cổng, nhưng cậu phải có được sự đồng ý của những thành viên trong đội trước đã."
"Hừm....!Vâng, Hội trưởng."
"Han Yi-gyeol.
Để nghe giải thích chi tiết về cánh cổng, hãy nghe từ Đội trưởng Park Geon-ho rồi chuẩn bị.
Vì cổng này cũng có thể là một cổng dị thường."
"....Tôi hiểu."
"Sẽ tốt hơn nếu Đội trưởng Park Geon-ho và Thư ký Woo Seo-hyuk giữ thái độ hợp tác như những người tham gia khác."
"Chắc chắn rồi."
"Vâng, thưa Hội trưởng."
"Tốt.
Giờ thì tất cả hãy ra ngoài."
Cheon Sa-yeon đá chúng tôi ra ngoài với một nụ cười.
Tôi bước ra hành lang với tiếng thở dài, tôi gọi cái người đã bắt đầu mọi chuyện.
"Đội trưởng Park Geon-ho...."
"Haha.
Không ngờ nó lại thành thế này."
Park Geon-ho cười một cách ngượng nghịu, có phải giờ cha nội này đang hối lỗi lắm không đây.
"Tôi sẽ vào cổng.
Và hãy trả đủ cho tôi bằng bất cứ giá nào.
Sau này anh phải nghe theo yêu cầu của tôi."
"Được thôi, được thôi.
Tôi sẽ cho cậu bất cứ thứ gì."
Park Geon-ho giơ cả hai tay lên như thể đầu hàng.
Woo Seo-hyuk đẩy Park Geon-ho ra khi đưa ra một xấp tài liệu.
"Đây là tư liệu của cổng Khu N23.
Tôi đã xem nó rồi, thế nên sẽ tốt hơn là đưa cho Han Yi-gyeol- ssi cầm nó."
"À.
Cảm ơn anh."
"Không có gì.
Tôi sẽ gặp lại cậu khi chúng ta khỏi hành.
Gặp lại sau."
Có lẽ vì không muốn ở đây thêm nữa nên Woo Seo-hyuk nhanh chóng xoay người rời đi.
"....Anh cũng đi đằng đó à?"
"Đã được một thời gian chúng ta quen nhau rồi, cậu có muốn cùng đi ăn tối với nhau không?"
"Cái kiểu bữa tối lúc ba giờ này hả?"
"Vậy thì ăn trưa?"
"Không, cảm ơn."
Để mặc Park Geon-ho buồn bã lại phía sau, tôi quay lại phòng của mình trên tầng hai mươi ba.
Ngay khi vừa đóng cửa, khi chỉ còn mỗi tôi với Kim Woo-jin, tôi liền nói ra những lời mà tôi đã kìm nén.
"Cậu biết những gì tôi sẽ nói đúng không?"
"Tôi...."
Kim Woo-jin mở lời với khuôn mặt buồn nản trước ánh nhìn kiên quyết của tôi.
"Tôi muốn đi mà.
Tất nhiên là tôi biết tôi sẽ không giúp được gì nhiều...."
"Có ai nói là cậu không giúp gì được đâu? Tôi phản đối vì nó nguy hiểm kia kìa."
"Tôi sẽ chỉ ở bên cạnh cậu thôi.
Hội trưởng cũng đã nói rồi, đây là một đoàn đội an toàn, nên sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
"Ngay cả có thể đó chỉ là một cánh cổng bình thường đi nữa thì vẫn không được.
Cậu biết là nó nguy hiểm mà, thế sao còn bám theo tôi cơ chứ?"
Lời tôi nói như thế mà Kim Woo-jin cậu ta còn chẳng thèm thông cơ, bực mình thật đấy.
Nếu mà một con quái vật cấp