Sao lại thành ra thế này?
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Ha Tae-heon thật bất ngờ là nó lại dấn lên trong tôi một cảm giác thích thú vô cùng.
Dù có ngoảnh đi nhìn lại thế nào, anh ta vẫn là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mà tôi yêu thích nhất.
Anh ta mạnh, chính trực và là một nhân vật chính tuyệt vời.
Cả đời sống trong cảnh khốn đốn cùng cực.
Với tôi, Abyss là cuốn tiểu thuyết phổ biến mà tôi đã ngẫu nhiên vớ được.
Khi đó, tôi không có đọc sách thường xuyên, ngay cả khi có đọc thì chúng cũng đều nhàm chán và khó hiểu.
Nó hay phết.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng sách và những câu chuyện nó có thể thú vị đến vậy.
Cảm giác đơn thuần khi đặt cuốn sách đầu tiên xuống và ngay lập tức chọn cuốn sách thứ hai.
Tôi đọc câu chuyện với niềm ủng hộ Ha Tae-heon.
Khi anh ấy bị thương, tôi bất giác cau mày, khi anh ấy cười hạnh phúc, tôi cảm thấy thoải mái.
Tôi ghen tị với Ha Tae-heon.
Nếu tôi có loại sức mạnh đó, liệu cuộc sống mà tôi đang sống nó có khác đi không?
"Cha Soo-yeon- ssi."
"Anh- anh thực sự đã đến."
Đúng như dự đoán, đến nơi Ha Tae-heon nhìn ra ngay Cha Soo-yeon.
Không thương tích, không sợ hãi, không mệt mỏi.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi đã kiểm tra mọi thứ.
Ha Tae-heon có mái tóc xoăn rẽ ngôi màu nâu sẫm và mặc một bộ vest đen.
Bờ vai rộng, bàn tay đầy sẹo bên dưới tay áo sơ mi cho thấy anh đã chăm chỉ rèn giũa sức mạnh của mình như thế nào kể từ khi thức tỉnh.
Tôi biết tất cả mọi thứ.
Vì tôi đã đọc chúng.
"Xin chào."
Đúng lúc đó tôi bước vào và chào Ha Tae-heon.
Đôi mắt đen của anh ấy hướng về tôi.
"Anh thấy đấy, Cha Soo-yeon- ssi- "
"......"
Rõ ràng là nó đã tiến triển rất tốt cho đến hiện giờ.
Ha Tae-heon đột nhiên kích hoạt kĩ năng của mình.
Bụi đen lấp lánh nhanh chóng tụ lại và tạo thành một thanh kiếm đen tuyền.
Không có thời gian để xúc động trước việc tôi chứng kiến nhân vật chính sử dụng kĩ năng của anh ta, thứ mà tôi trước đây chỉ được thấy trong tiểu thuyết.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Theo bản năng, tôi ngả đầu ra sau và kích hoạt kĩ năng của mình.
Bùmm!
"Thật điên rồ-!"
Nơi tôi vừa đứng bị phá hủy tan tành.
Tôi vội hét lên trước sự bất công này.
"Khoan đã! Ngươi nóng nảy quá đấy.
Hãy nói chuyện cái đã!"
"Ồn ào."
Có lẽ vì anh ta là nhân vật chính nên cách nói chuyện của anh rất ngầu.
Ngay cả khi hiện giờ không nên nghĩ về nó nhưng tim tôi vẫn đập liên tục.
Phải ở cấp độ thế này mới có thể xứng danh nhân vật chính.
Nó thực sự rất tuyệt, tôi né thanh kiếm đang lao về phía mình một lần nữa trong gang tấc.
"Hử, nó không đáng tin.
Ta thậm chí còn không động đến một cọng tóc của Cha Soo-yeon- ssi!"
"Cư nhiên nói vậy khi ngươi đã bắt người."
Không biết xấu hổ là điểm quyến rũ của tôi.
Tôi lùi lại một bước khi tránh xa Ha Tae-heon.
Nếu anh ta tấn công tiếp, tôi nghĩ tôi vẫn có thể né nó ít nhất một lần nữa.
"Có một lý do vì sao ta sử dụng Cha Soo-yeon- ssi để dụ ngươi đến."
"Ta không quan tâm."
"Ài."
Tôi thở dài ngãi đầu.
Tất nhiên rồi, tôi không mong đợi anh ta sẽ sẵn sàng lắng nghe tôi...
Bằng cách nào đó, Ha Tae-heon trông có vẻ kích động hơn so với kế hoạch.
Anh ta bị sao vậy? Anh ta có gặp Cheon Sa-yeon trước đó không?
Tôi nói với một nụ cười cay đắng.
"Ngươi thấy đấy....!ta cũng chỉ nghe theo lệnh thôi.
Chứ với ta, để Cha Soo-yeon- ssi an toàn nhất có thể đã là giới hạn của ta rồi."
"....Ngươi có quan hệ gì với Cheon Sa-yeon? Ngươi có phải là thành viên của Hội Requiem không?"
"Ha ha, không thể nào."
Những thành viên của Hội không thể làm mấy loại công việc bẩn thỉu này được.
Các thành viên trong Hội luôn phải tuân theo những quy định nghiêm ngặt hơn cả người bình thường, cùng với thông tin cá nhân chi tiết được đăng ký trong Hội.
Han Yi-gyeol không thuộc bất kỳ Hội nào vì cậu phải thực hiện mọi mệnh lệnh từ Cheon Sa-yeon.
"Ngươi là người độc lập cũng không sao.
Ta chỉ cần bắt ngươi rồi từ từ moi nó ra là được."
"Nó có hơi...!Ta từ chối."
Tự nhiên, tôi nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết về việc Ha Tae-heon đối xử tàn nhẫn như thế nào với những kẻ phản diện, tôi toát mồ hôi lạnh.
"Vậy thế này thì sao? Nếu ta có lý do chính đáng về việc tại sao gọi ngươi tới đây, ngươi sẽ bỏ qua chứ."
"Ta nói ta không quan tâm."
"Ngươi sẽ hối hận."
Khi tôi thản nhiên nói vậy, Ha Tae-heon dùng kiếm gõ nhẹ vào sàn nhà vài lần.
Dù nhìn thế nào, đó cũng đều là động tác đang suy nghĩ cách để đối phó với tôi, thấy thế tôi ngay lập tức hủy bỏ kế hoạch tôi đã mất nhiều thời gian chuẩn bị và mở miệng.
"Ngươi biết cánh cổng lần này rất đặc biệt đúng không?"
"Đó là lý do vì sao ngươi làm điều này."
"Nếu ngươi có thể nhận được một vật phẩm tương đương với thứ trong cánh cổng đó, ngươi sẽ làm gì?"
"......"
Ha Tae-heon cau mày và lạnh lùng nhìn tôi.
Chà, đôi mắt đó không phải dạng đùa.
"Trước đó ta có nói, đây chỉ là một thỏa thuận.
Ta sẽ chỉ cho ngươi cách làm sao lấy được vật phẩm, sau đó hãy giúp ta một việc.
Bao gồm cả việc tha cho ta ngày hôm nay."
"Làm sao ta có thể tin được ngươi?"
Trước những lời đó, tôi yên lặng liếc nhìn Cha Soo-yeon, người đang quan sát chúng tôi.
Cha Soo-yeon cũng đã hỏi một câu như vậy.
Han Yi-gyeol trông giống một tên lừa đảo đến thế sao? Theo quan điểm của tôi, cậu ta là một chàng trai tốt bụng đến nỗi nếu cậu ta đứng thứ hai thì không ai trên thế gian này đứng nhất.
"Chà....Ta không ép ngươi.
Nhưng nếu có thể, sẽ tốt hơn là nên thử một lần.
Ngay cả khi ta có bị đánh hay bị bón hành tại đây, ta cũng không nói cho ngươi biết về món vật phẩm đó....Kể cả khi có bắt giam