“Nghiệt chủng! Sao mày dám làm như vậy với con tao hả, tại sao mày dám!”.
Người phụ nữ được xem là mẹ kế của Vũ Chiêu, tay ôm lấy đứa bé chỉ mới hơn hai tuổi, trán nó vì bị đập vào cạnh bàn mà u lên một cục rướm máu.
Bà ta hết gào lên với hắn, lại vừa gào lên với người hầu trong nhà.
Ngay đúng lúc này ba hắn lại về đến, nhìn đứa con trai cưng đang khóc không ngừng, vội lo lắng chạy đến hỏi ra cớ sự.
“Làm sao lại chảy máu thế này?!”
“Còn làm sao nữa? Tất cả lều nhờ phước của đứa con trai cưng của anh đó! Chính nó đã xô ngã tiểu Kiệt, làm thằng bé va vào cạnh bàn, bây giờ còn đứng trơ mặt ra đó kia kìa!”.
Người phụ nữ khuôn mặt hung ác không có nửa điểm che giấu, chỉ thẳng vào mặt Vũ Chiêu mà hung hăng mắng mỏ.
“Ba, con không có xô nó, là do chính nó tự ngã!”.
Vũ Chiêu nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất vì chính mình bị đổ oan.
Nhưng mà, đổi lấy chỉ có một cái tát trời giáng.
Ông ta chưa từng tin tưởng lời hắn nói, trong thâm tâm ông ta chỉ đủ chỗ để chứa vị trí của hai mẹ con người đàn bà kia, mà không hề có chỗ cho hắn.
“Mày còn dám chối? Tao biết mày luôn căm ghét em trai của mày, nhưng không ngờ mày còn dám làm ra loại chuyện âm hiểm thế này.
Kể từ hôm nay, tao cấm mày bước ra khỏi phòng nửa bước, cơm hôm nay cũng không cần ăn nữa!”
“Quản gia, mau đem nó nhốt vào phòng, không có lệnh của tôi thì không ai được phép thả nó ra!”.
Thế là, chỉ bằng lời từ một phía, ba hắn đã bắt giam hắn trong phòng, nửa bước cũng không cho ra.
Có lẽ ông ta sợ hắn làm hại đến đứa con trai kia của ông ta, trong khi thực sự từ đầu chí cuối hắn không hề có cái ý nghĩ đó.
Cho dù thật sự căm ghét, thù hận hai mẹ con bà ta, nhưng hắn không phải loại người tâm cơ âm mưu hiểm độc như thế, hắn khinh thường làm những chuyện như vậy.
Nhưng dù cho hắn có nói gì, có giải thích ra sao thì ba vẫn chưa hề tin hắn.
Hoặc cũng có thể, ông ta biết rõ tất cả nhưng lại cố tình mượn cớ này để giam lỏng hắn, kiểm soát hắn.
Bị giam trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, bụng thì đói đến cồn cào, tay chân bủn rủn không còn chút sức lực.
Vũ Chiêu ôm lấy bụng, ngồi nép trong góc giường, đôi mắt trong trẻo ngập nước nhìn về phía bức ảnh của mẹ treo trêи đầu giường.
Nụ cười của mẹ thực đẹp, cũng thực dịu dàng, cho dù đã xa cách gần ba năm nhưng những cảm giác ấy giống như chỉ mới đây vậy.
Chân thực đến kì là, làm hắn đắm chìm, làm hắn không muốn thừa nhận sự thật rằng mẹ đã rời xa hắn vĩnh viễn.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ