Trước mắt là một ngõ hẻm nhỏ tối tăm, mưa rơi như trúc nước, xối lên mái nhà, trêи mặt đường, thấm ướt tất cả những nơi nó đi qua.
Triệu Mặc băng qua làn mưa chạy thật nhanh trong ngõ hẻm, bước chân mạnh mẽ hữu lực và không kém phần gấp gáp.
Đối với một cậu ấm lớn lên trong gia đình giàu có, có ba mẹ có bạn bè, hắn không có bất cứ chấp niệm nào quá sâu nặng.
Nhưng hầu hết những kẻ tiếp cận hắn đều vì quyền lực và lợi ích, hắn chưa từng có một người bạn thật sự đúng nghĩa.
Sớm đã nhìn nhận hiểu thấu lòng người, cho nên hắn luôn hời hợt sống trong chiếc lồng son của chính hắn.
Trừ khi đối diện với người thân, khi đối mặt với người ngoài, hắn luôn khoát lên mình một lớp mặt nạ.
Nhưng kể từ ngày gặp được cậu nhóc ấy, hắn mới biết thì ra vẫn có một người vô tư hồn nhiên như vậy, thì ra vẫn có người muốn kết bạn với hắn vì thực sự yêu thích con người hắn.
Từ cái ngày mà gia đình hắn dọn tới biệt thự mới, từ ngày mà Lâm Hàm đem quà sang nhà biếu cho gia đình hắn, từ ngày gặp được nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời đó, hắn mới biết được thì ra cuộc sống vẫn còn nhiều thứ tươi đẹp đến như vậy.
Ban đầu hắn luôn nghĩ cậu cứ như bọn họ, dùng thủ đoạn để tiếp cận hắn nhằm một mục đích nào đó.
Chính vì vậy mà hắn luôn lạnh nhạt, thờ ơ đối với cậu.
Nhưng lâu dần, hằn phát hiện cậu không hề giống bọn họ.
Mắt cậu rất đẹp, lấp lánh sáng ngời lại thanh triệt thánh khiết không pha lẫn chút tạp chất.
Cho dù hắn có lạnh nhạt, có thờ ơ thì cậu vẫn luôn có đủ kiên nhẫn để bồi bên cạnh hắn, cùng hắn làm những điều mà hắn thích mà không hề phàn nàn.
Lần đầu tiên hắn biết quan tâm đến người khác, chủ động tìm hiểu, nhớ rõ sở thích của cậu.
Giáng sinh năm đó, hắn đã tặng cậu viên kẹo hương việt quất, hương vị mà cậu thích nhất.
Tuy nó rất nhỏ bé, nhưng đó là tâm ý và là lần đầu tiên hắn tặng quà cho một ai đó.
Cậu không chê nó nhỏ, cũng không hề thấy nó không đáng tiền, trái lại còn rất vui vẻ nhận lấy, nâng niu như trân bảo vậy.
Thú thật lúc đó hắn đã rất rất vui, cũng cảm thấy rất ấm áp, chỉ muốn ôm cậu vào lòng, vò loạn mái tóc mềm mại như bông kia.
Có đôi lúc cậu thường ngẩn người, tay chống lấy cái má nộn thịt, im lặng chờ hắn đọc sách.
Cậu luôn quấn quích bên hắn và hắn cũng đã dần quen với cuộc sống có một cái đuôi lẽo đẽo theo sau mình.
Cậu đã từng chút, từng chút một bước vào cuộc sống của hắn, từng chút một phá vỡ chiếc lồng son mà hắn tự giam giữ chính mình, đến khi nhận ra thì hắn đã không còn cách nào để dứt bỏ cậu được nữa rồi.
Nhưng mà hôm nay, khi đến trường đón cậu, hắn lại không thể tìm thấy