Gần đây hắn có quen biết với một thiếu niên tên Tịch Thuần, dù chỉ mới quen nhau nhưng lại ăn ý và trò chuyện rất hợp.
Và cũng thông qua cậu ấy, hắn giống như đã nhìn thấy lại được một Lâm Hàm ngây thơ hồn nhiên của quá khứ.
Ánh mắt thanh triệt thấy đáy cùng với tính cách dịu ngoan hiểu chuyện kia đã ngay lập tức lấy được hảo cảm của hắn.
Chính vì thế nên hắn đối xử với Tịch Thuần đặc biệt hơn những người khác một chút, nhưng điều này lại khiến Lâm Hàm phát cuồng.
Cậu tung ra rất nhiều tin tức về gia thế khó khăn của Tịch Thuần, cũng tung ra rất nhiều bức ảnh được cắt ghép tỉ mĩ về Tịch Thuần và một lão già nào đó để mọi người chế nhạo, phỉ báng cậu ấy bằng những lời lẽ khó nghe.
Rốt cục, chịu không nổi đã kϊƈɦ, sỉ nhục cùng xa lánh của mọi người mà Tịch Thuần đã suýt chút nữa nhảy lầu tự vẫn.
Nếu không phải lúc đó hắn tới kịp thì Lâm Hàm đã gián tiếp hại chết một mạng người rồi.
Cậu tưởng rằng mình đã làm rất bí mật, sẽ không có ai biết tất cả mọi chuyện đều là cậu ở đằng sau thao túng hết thảy.
Nhưng cậu đã quá tự mãn rồi, mọi chuyện cậu đã làm, hắn đều biết.
Trong chuyện này, và cả những chuyện trước kia nữa đều có một phần lỗi của hắn.
Nếu lúc nhỏ hắn không dung túng cậu, chiều chuộng cậu đến không có giới hạn như vậy thì việc ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Hắn nhất định sẽ cùng cậu làm rõ chuyện này, vạch rõ ranh giới để cậu không càng đi càng xa, vượt qua cả giới hạn.
Hắn đã đòi lại công đạo cho Tịch Thuần, giám định những bức ảnh kia đều là giả tạo, vạch mặt cả những kẻ liên quan phía sau, duy chỉ có cậu là hắn quyết định che giấu tự mình giải quyết.
Thẳng thắng nói ra hết thảy những gì hắn biết, những thứ hắn suy nghĩ nhưng cậu vẫn một mực không biết hối cải, vẫn cứ cố chấp biện minh, dùng lời nói dối để che lấp mọi chuyện.
Cậu không nghĩ rằng mình đã làm sai, cũng không quan tâm đến hậu quả, chẳng những thế còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người bị hại.
Cậu chỉ cần thỏa mãn mục đích của mình là được, không quan tâm đến bất kì ai nữa cả.
Hắn cũng không biết từ khi nào, cậu lại trở thành con người điên cuồng, ích kỉ như vậy.
Kể từ lần đó, cậu chẳng những không tiết chế hành vi, tự kiểm điểm lại chính mình mà còn ngày càng ngang nhiên làm bậy.
Đeo bám hắn chặt chẽ hơn, phòng bị những người đến gần hắn dữ dội hơn.
Những hành vi điên cuồng đó, chẳng những đã triệt để cắt đứt tình cảm bao nhiêu năm qua của hắn đối với cậu, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu thế mà lại dám ở trước mặt toàn thể học viên của học viện tỏ tình với hắn.
Hắn hiện tại đã không còn chút cảm tình nào với cậu thì nhận lời bằng cách nào? Cậu làm như vậy là cố tình ép hắn, bức bách hắn.
Cậu biết rõ cho dùng hắn không yêu cậu, thậm chí là ghét cậu nhưng vẫn sẽ không nhẫn tâm với cậu, nể mặt ba mẹ cậu để dung túng cho cậu.
Cậu nghĩ tỏ tình ở trước mặt nhiều người như vậy, vì danh dự của cậu hắn sẽ không dám từ chối.
Nhưng lần này cậu đã nghĩ sai rồi, cho dù thế nào thì hắn cũng sẽ không nhận lời đâu.
Nhưng mà có lẽ hắn đã đánh giá quá thấp khả năng tự biên tự diễn của cậu rồi.
Sau khi bị hắn tự chối, cậu chẳng những không cảm thấy xấu hổ hay chủ động rút lui mà còn dùng cả cái chết ra để uy hϊế͙p͙ hắn.
Với tính cách nhu nhược miệng cọp gan thỏ đó của cậu, hắn chắc chắn là cậu sẽ không dám làm, chỉ là mạnh miệng vậy thôi.
Nhưng mà còn chưa kịp để hắn nói thêm lời nào thì cậu đã tự mình hại mình, trượt chân té đập đầu vào cạnh sắt.
Máu tươi nhuộm đỏ trêи sàn gạch màu sáng, hắn lúc đó không nghĩ được cái gì nữa, hoang mang cực độ chạy đến bế cậu đưa vào bệnh viện.
Mặc dù đó không phải hoàn toàn