Lộ Ngạn là một nhà tư vấn tâm lý nổi tiếng ở Long thành.
phòng khám của hắn có độ bảo mật cao, bảo mật thông tin khách hàng nghiêm ngặt chỉ có vào không có ra, 90% bệnh nhân của phòng khám đến từ giới giải trí.
Hôm nay, bệnh nhân đầu tiên là một chàng trai trẻ vô cùng xinh đẹp muốn điều trị chứng ám ảnh sợ hãi ma quỷ.
Hai người đã nói chuyện được 30 phút và làm một số kiểm tra đơn giản, hắn đã nghĩ giới thiệu bác sĩ điều trị khác cho bệnh nhân.
Hắn ngay lập tức lên án bản thân.
Không thể vì bệnh nhân có thể mặt đối mặt với ma nữ diễm lệ, mà người tạo ra cuộc gặp mặt này là một con búp bê, còn bị vương tổ hiền diễn nhiếp tiểu thiến làm sợ đến kêu gào trong lòng không thể ghi hận.
Không khỏi cảm thấy không có chuyên môn công việc.
Vương Tổ Hiền là nữ thần của hắn, bệnh nhân là trách nhiệm của hắn, hắn muốn giải quyết một cách công bằng.
Bệnh nhân chỉ sợ ma trên mặt chữ, vì cậu không sợ ma nữ xấu xí và Anna Bel, theo phân loại thì cả hai bọn chúng đều được coi là ác ma.
Cậu hầu như không có phản ứng sợ hãi khi nhìn thấy ma nhảy ra, cũng không sợ bóng tối.
Mặc dù cậu ấy sợ ma, nhưng lại nghĩ ma rất thân thiện, thậm chí yêu thích cậu ấy.
Cùng người bình thường sợ ma khác nhau một trời một vực.
Nếu như bệnh nhân không phải cố ý bịa đặt tình trạng bệnh đến chêu trọc hắn, còn không thì bệnh nhân này lên chuyển đến khoa tâm thần.
Người bệnh giống như đã nhìn thấu tâm tư hắn.
"Bác sĩ, tôi đã kiểm tra thang điểm tâm thần ngắn gọn, vẫn còn một khoảng cách nhất định với điểm số của nhóm bệnh nhân.
Tôi không có tâm thần."
bác sĩ lộ: "..."
Làm thế nào người bình thường có thể làm bảng điểm đo bệnh tâm thần?
Đường chia của nhóm bệnh nhân là 35 điểm, số điểm càng cao, thì tình trạng bệnh càng nặng.
người bình thường có số điểm là 35, nhưng 100 điểm và 35 điểm cũng là một khoảng cách...
Bác sĩ lộ thăm dò: " cậu như thế nào nghĩ đến đi làm một bảng đo bệnh tâm thần?"
Bệnh nhân: " Ồ, có một ngày tôi về nhà, tôi nhìn thấy một món đồ chơi ở ven bên đường, nó là một con thỏ rất dễ thương, tôi liền mang nó về, sau đó có một ngày tôi tìm thấy con thỏ..."
bác sĩ lộ: " con thỏ...!động?"
Bệnh nhân: " Hahahaha, làm sao con thỏ có thể động a? Bác sĩ thật hài hước.
Nói chung, cùng ngày tôi đã đai làm kiểm tra đo điểm tâm thần, tôi không bị bệnh, ngài có thể yên tâm."
bác sĩ lộ: "..." Nghe được vậy ai có thể yên tâm đây.
Bệnh nhân lúc gần đi, còn hỏi hắn gần đây có ngôi nhà ma nào không.
Nếu sợ ma, tại sao lại muốn đến nhà ma?
Quả nhiên bệnh không nhẹ.
Về phương diện điều trị tâm thần phân liệt bác sĩ lộ có một người bạn rất giỏi mảng này, hắn viết tên và địa chỉ bệnh viện ôn nhu nói:
" Nếu cậu sợ đến khoa Tâm thần, tôi có thể đi cùng cậu vào buổi chiều."
Bệnh nhân im lặng nhìn hắn một vài giây, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không mở miệng, có thể là quá cảm động nói không lên lời đi.
Dù sao, gặp được một bác sĩ có trách nhiệm như hắn cũng không nhiều lắm.
Hắn đưa bệnh nhân gọi là Quỳnh Nhân này ra cửa, bệnh nhân tiếp theo đã chờ ngoài cửa.
Bệnh nhân thứ hai có thân hình cao thẳng, mái tóc màu đen buộc phía sau tai, da rất trắng và đẹp trai cực kỳ.
Cả hai bệnh nhân có vẻ đẹp xuất chúng cùng nhau xuất hiện, tự nhìn lẫn nhau mất vài giây, đều cảm thấy kinh ngạc về tướng mạo của đối phương.
Một khung cảnh quá chói mắt, bác sĩ lộ nghĩ đến một thành ngữ - Hoà hợp
Quả thật muốn lôi điện thoại ra chụp mười hoặc tám bức hình.
Hắn bệnh nhân thứ hai vào phòng khám tư vấn.
Người này tên là Diêm ma la già, Không biết được minh tinh nào giới thiệu tới.
Tên thật đặc biệt, chắc là dân tộc thiểu số.
Lộ ngạn:" anh muốn điều trị mất ngủ".
Người đàn ông đẹp trai khẽ gật đầu.
Lộ Ngạn: " anh mất ngủ bao lâu rồi, có dùng qua thuốc ngủ chưa?"
Người Đàn ông nghĩ về nó: "Hai năm chín tháng, uống qua thuốc ngủ, nhưng không có hiệu lực.
"
Lộ Ngạn: " Anh có thể nói cho tồi biết anh bắt đầu mất ngủ khi nào chứ?"
" Được."
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, âm thanh em tai vang lên.
"Tôi có một thư ký.
Trong lúc làm việc cô ấy sẽ vô thức hát, tiếng hát nhịp điệu đồng nhất, rất khó nghe."
Người đàn ông không nhịn được ấn ấn huyệt thái dương, " từ khi nghe cô ấy hát bài hát kia, tôi không thể ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, da da da da sẽ tự động phát lại trong não."
Lộ Ngạn: "Tại sao anh không ngăn cô hát?"
" Nàng công tác nặng nề, hát trong lúc làm việc có thể duy trì tỉnh táo, không phải làm thêm giờ, vì hiệu suất công việc tôi không thể ngăn cô ấy được."
Bác sĩ lộ rất là sốc.
Nhà tư bản chủ nghĩa quả là danh bất hư truyền, tình nguyện hai năm chín tháng không ngủ, cũng không tha nghiền ép giá trị thặng dư của người lao động.
Không biết xấu hổ!
bác sĩ lộ đau lòng cho thư ký chưa từng gặp mặt, đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn nhìn phía đỉnh đầu của người đàn ông, đen thui dày đặc, khiến người đố kị.
Người này đến trêu chọc hắn sao?
Nếu đã không ngủ trong vòng hai năm chín tháng, không thể thoát khỏi vấn đề dụng tóc, ngươi lên đến địa phủ ở đi.
" trong đầu không ngừng nhắc lại giai điệu bài hát là một hành vi cưỡng chế.
Tôi đề nghị anh nên chuyển qua khoa Tâm thần, muốn điều trị chứng cưỡng chế, bảy phần dựa vào uống thuốc, ba phần dựa vào tâm lý, tôi chỉ có thể làm được ba phần."
Người đàn ông nghe vậy, biểu tình trên mặt không có gì thay đổi, dùng con ngươi đen lẳng lặng nhìn bác sĩ lộ: " Thuốc không có tác dụng với tôi, còn có cách nào khác không? "
Bị đôi mắt hư hồ sâu của người đàn ông nhìn, bác sĩ lộ tâm lí sinh ra sợ hãi không giả thích được, không hiểu sao mồ hôi lạnh đổ ra ướt đẫm sau lưng.
Rõ ràng đối phương vẫn luôn lịch sự nhã nhặn, nhưng hắn không khỏi sợ hãi.
Hắn thận trọng đề nghị: "Cái này...!hay là...!anh đã bao giờ cố gắng thay đổi môi trường ngủ của mình chưa? Hãy chọn ngủ trong môi trường mà anh cảm thấy thoải mái.
Anh có thể phát một số âm thanh của tự nhiên để thư giãn, chẳng hạn như mưa, sóng biển, nhạc không lời, Có thể sẽ hữu ích.
"
Người đàn ông: "A.
Vậy à?"
Anh cụp mắt suy nghĩ một lúc, đứng dậy hỏi: "Rất cảm ơn lời đề nghị của anh.
Xin lỗi, nhà ma gần đây ở đâu vậy?"
" ngài muốn đi chơi?"
Diêm Ma La Già: "Không, đi ngủ.
Hiệu ứng âm thanh của ngôi nhà ma ám và tiếng la hét của khách du lịch luôn rất thư giãn."
Bác sĩ Lộ: "...?"
"công viên giải trí ngừng kinh doanh đại bán hạ giá, nhà ma giá vé chỉ còn 30 đồng, anh đẹp trai, mua vé đi."
Quỳnh Nhân nhìn tấm poster đã phai màu dần trên quầy,đè ép mũ, ngẩng đầu nói: " cho một tấm "
Người bán vé công thức hoá khuôn mặt tươi cười đột nhiên hồng, xin hãy cho hắn ta từ chối trách nhiệm, " cậu có thể đợi một lát không, nhà ma của chúng tôi quy định, khi tiến vào ít nhất là hai người."
Cậu đồng ý đợi, người bán vé đã đeo cho câu một chiếc vòng tay.
"Nếu bạn đặc biệt sợ, bấm nút đỏ trên vòng đeo tay, tôi sẽ đón quý khách."
Quỳnh Nhân kiểm tra lại Vòng đeo tay để đảm bảo nó sẽ không rơi.
Trong các cuốn sách có nói về nhà ma, ngôi nhà ma đang chơi là do những diễn viên ma đóng thành, nhìn giống những con ma thực sự.
Hoàn hảo đáp ứng nhu cầu của luyện tập của Quỳnh Nhân.
Sinh ý của nhà ma không mấy tốt, Quỳnh Nhân chờ mất nửa giờ, mới chờ được vị khách thứ hai.
Vậy mà là người quen, hai người vừa gặp nhau ở phòng khám của bác sĩ lộ.
Một người như Quỳnh Nhân đối với tướng mạo của người đàn ông này cũng cảm thấy kinh diễm.
Quỳnh Nhân đối hắn gật đầu, " thật là trùng hợp, lại gặp mặt."
" ngươi hảo." Người cùng khám bệnh giống cậu cũng gật đầu.
Người chung phòng khám mặc một bộ âu phục màu xám, cà vạt được thắt cẩn thận tỉ mỉ, tay áo cài nút, cài ngực đầy đủ.
Khuôn mặt trầm tĩnh, giống như trời đất có sụp đổ cũng không thể ảnh hưởng đến hắn.
người như vậy xuất hiện ở nhà ma, giống như bị chuyển khỏi một bữa tiệc, hoàn toàn không với mọi thứ xung quanh.
Người bán vé đột nhiên rùng mình, giống như giẫm lên sợi dây điện bị rò rỉ bằng đôi chân trần.
" Làm sao ngài lại đại xá quang lâm a? "
Bệnh nhân chung phòng bệnh nhìn người bán vé vài lần " văn phòng ở Dương gian?"
Người bán vé gật đầu.
"Hóa ra nhà