Thường thì trên bờ tường rào bên ngoài của mấy trường khác hay có hình vẽ bậy linh tinh nhưng ở trường này một vết cũng không có, giá cả bất động sản trên Tứ Xuyên đắt đỏ vậy mà trường này xây được một khu sân vận động lớn đến mức đi hết năm phút cũng chưa thấy điểm cuối của sân, còn nếu cố gắng đi vào sâu nữa thì có thể thấy một toà nhà hiện đại được sơn màu trắng sạch sẽ như thể mới được xây hôm qua
Đi qua khu hành lang trắng tinh như được tắm mình trong ánh nắng buổi sớm, đi lên cầu thang là đến tầng 2, Kim Thần Hi nhìn thấy ngay tấm biển tên phòng ghi là "2-F"
Nhưng mà nói gì thì nói thì bầu không khí trong trường cũng rất sạch sẽ. Phòng học của cô ở ngay giữa hành lang nên phải đi qua một vài phòng học, không biết có phải vì hôm nay là ngày đầu tiên vào năm học không mà học sinh trong phòng không hề làm loạn một chút nào. Chỉ cần nhìn bộ đồng phục hay cơ sở vật chất xịn xò trong trường thôi đã biết đây là một ngôi trường danh giá rồi
Ừm, xem ra nơi này cũng chẳng phải phường lừa gạt gì
Kim Thần Hi vừa nghĩ vậy vừa hỏi
"Lão sư, trường này là trường tư à?"
"Em không biết à?"
Ôn Huyên Tử kinh ngạc dùng con mắt đứa trẻ nhà quê mới lên thành phố nhìn cô
" Lão sư, em là người thành phố, còn có, cô nghĩ cái gì cũng đừng đem show ra, người ta thấy hết đấy"
" Sao, sao em biết?" Ôn Huyên Tử lắp bắp, đỏ phừng mặt
Kim Thần Hi tức khắc mỉm cười không nói gì, đẩy cửa bước vào
Cả lớp lúc này có chút lộn xộn, nam sinh thì đang tụ họp một góc cuối lớp nói nói cười cười, nhìn vị trí ngồi có lẽ chia thành hai phe đối lập, nữ sinh mặt trắng môi đỏ tụm một chỗ giữa lớp, đang ríu rít như những con chim bàn chuyện thời trang này kia
Nếu nhìn kỹ thì con trai trong lớp này sẽ chỉ nhìn nữ sinh trang mái tóc thành màu vàng rực kia, còn con gái trong lớp thì... cô lại quay sang nhìn phía dưới lớp
Ánh mắt trời chiếu sáng cả căn phòng qua tấm cửa sổ thuỷ tinh lớn. Ngay giữa từng tia nắng mặt trời chói lọi như vậy là những chàng trai ngồi ngay cạnh nhau, so sánh thế này thì nghe hơi buồn cười nhưng thực sự là khung cảnh này chẳng khác gì hoạ báo đâu
Có lẽ nhiều người muốn hỏi, có mỗi vài người thường ngồi với nhau thì hoạ báo gì mà hoạ báo. Hơn nữa còn toàn là học sinh cấp ba thì có gì mà nhìn. Nhưng Thần Hi đảm bảo là cô so sánh không chệch tí nào luôn, chỉ cần mấy người này tồn tại thì khung cảnh xung quanh đã bắt đầu thay đổi sang hướng khác rồi
Thế là Kim Thần Hi nghĩ, thần thánh phân phát nhan sắc chẳng đều gì cả, công bằng cái con khỉ
Có lẽ đã quen với việc được nhìn ngắm rồi nên mấy đứa con trai kia vẫn thoải mái nói chuyện với nhau mà chả có vẻ gì là khó chịu cả. Một trong hai cậu con trai mà cô đụng phải lúc sáng đang chống cằm, chăm chú nhìn lên bảng, tên ban nãy hôn cậu ta ngồi cạnh cậu ta thì từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười nhẹ. Hai người này chỉ thỉnh thoảng mới châm chọc một câu nhưng bầu không khí giữa cả hai vẫn rất, ừm khủng bố, chỉ như vậy là biết bọn họ đã là người yêu của nhau từ rất lâu rồi
Chỉ vậy thôi cũng làm xung quang hai cậu ta náo nhiệt hết cả lên, à không, cũng chưa đến mức đó...
"Ôi tim của tớ..."
"Trời ơi tan chảy mất thôi..."
Bất cứ đứa con gái nào trong bán kính 5 mét xung quanh cũng phải ôm tim chết ngất trên bàn học. Nói thật thì Kim Thần Hi có lẽ cũng sẽ phản ứng như vậy, nhưng từ sáng đến giờ cô đã gặp quá nhiều người kỳ lạ trong cái trường này rồi
Có lẽ tầm mắt cô quá nóng, hai nam sinh kia ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn cô
Kim Thần Hi a một tiếng, không chú ý thần sắc tối lại của hai người kia
" Đồng..." Đồng tính?
Kim Thần Hi khoé miệng run rẩy lắp bắp phát âm mãi chưa xong
Một nam sinh trong hai người phản ứng nhanh lao cái ào tới chỗ Kim