Phàm Chính Hiển và các thành viên trong ban cán sự lớp đi phụ giáo viên chuẩn bị đồ để tối nay mọi người nấu nướng
Kim Tần Nguyệt cứ định ngồi yên trong lều cùng Tịch Tĩnh chơi xoay rubik thì Trịnh Thư Tuyết cùng Quách Mộng Mộng đã ồn ào chạy sang
Hai người đẩy cái balo nặng nề sang bên cạnh rồi ngồi xuống, từ trong túi lấy bánh kẹo ra
" Các cậu mang theo những thứ này sao?" Tịch Tĩnh bị một đống lương thực này doạ cho sợ luôn rồi
Mẹ ơi nhiều quá, đống này ăn ba ngày chưa hết luôn chứ đùa
" Tụi tớ mua ở tiệm tạp hoá lúc dừng xe đó"
Trịnh Thư Tuyết xé gói kẹo dẻo ra đưa cho Kim Tần Nguyệt "Tiểu Nguyệt Lượng, kẹo cậu thích này"
" Cảm ơn" Kim Tần Nguyệt đưa tay ra nhận lấy
"Bạn bè mà ơn nghĩa cái gì" Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, cô nàng rất hưởng thụ lời cảm ơn vừa nãy
"Tiểu Tịnh, cậu mau ăn đi, đừng để lớp trưởng nói chúng tớ bắt nạt cậu" Cô nàng đẩy đống sữa dâu sang trước mặt Tịch Tĩnh, thuận tay xé vỏ, găm ống hút hộ luôn
" Phải đó, cậu xem, người cậu chẳng có mấy lạng thịt, con trai đều thích loại có da có thịt, cậu cứ như thế sẽ mất lớp trưởng đó" Quách Mộng Mộng sờ sờ, tuy rằng lời nói có ý tứ trêu chọc nhưng giọng điệu cũng không nói năng ngọt xớt, nên không làm người khác thấy phản cảm, ngược lại còn khiến Kim Tần Nguyệt và Trịnh Thư Tuyết cười như được mùa
" Các cậu đừng có cười mình" Tịch Tĩnh đỏ mặt, ngượng ngùng hét lớn, nói là lớn nhưng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy
Sợ cô nàng thấy thẹn, mọi người chuyển sang vấn đề khác, vừa nói vừa nhai nhóp nhép
Vỏ bánh kẹo không thèm vứt đi mà quăng khắp nơi, balo cũng không dọn gọn gàng, đồ đạc của mỗi người vương vãi mỗi chỗ một cái, đến cả đèn trong lều cũng không bật hết mức
" Các cậu ăn ít thôi, lát nữa còn phải ăn chiều nữa"
" Yên tâm, dạ dày tớ không đáy, chút đồ ăn lót dạ như thế không làm tớ no được đâu" Trịnh Thư Tuyết vỗ bụng, tự tin nói
Nhưng đến giờ ăn chiều, lời nói như vả một phát vào mặt cô nàng
Trịnh Thư Tuyết ôm lấy đồ ăn giáo viên phát, mếu máo nhìn đám bạn đang ăn ngon lành, còn mình thì chẳng thể nhét thêm vì bụng quá căng rồi
"Lão Trịnh, đáng đời cậu" Nam sinh khi trưa vừa gọi cô cười khà khà, thấy quả báo đến với anh em của mình làm như vui lắm, cười không ngừng
" Toang cậu rồi Cố Khải"
" Người anh em lên đường bình an"
" Xong đời lão Cố"
Đám nam sinh vừa dứt lời Kim Tần Nguyệt còn chưa hiểu mô tê gì hết đã thấy Trịnh Thư Tuyết nhào vào người cậu nam sinh tên Cố Khải kia
Cố Khải nhanh nhẹn trốn, sau đó hai người bắt đầu cãi nhau chí choé
" Đừng để ý bọn họ, lúc nào cũng như thế cả" Quách Mộng Mộng nuốt đồ ăn xuống, giải thích cho cô " Cố Khải đúng là thiếu đòn, biết tính tình A Tuyết không tốt rồi mà lúc nào cũng trêu chọc, sau đó tất nhiên sẽ bị cô ấy mắng"
" Đúng vậy, quả thật là một đôi oan gia trời sinh" Tịch Tĩnh nói
Đúng là một đôi trời sinh mà...
Sau khi ăn chiều xong, giáo viên hướng dẫn cho cả hai khối chơi trò chơi, nào là kéo co, tìm đồ vật bị giấu, cũng có vài trò hấp dẫn như trốn tìm, nhưng bị giới hạn khoảng cách, xa quá sợ mọi người sẽ đi lạc
Thời gian trôi rất nhanh, sau khi chơi