Khi Trình Tuyết Ý mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Đập vào mắt cô là bức tường màu be sạch sẽ, trong phòng đặt hai chiếc sô pha màu xám nhạt, tách trà xanh trên bàn cà phê vẫn còn đang bốc khói, nhìn cách bày trí xung quanh thì có vẻ đây là phòng tiếp khách.
Rõ ràng là cô đã chết rồi, tại sao bây giờ lại…?
“Cô tỉnh rồi?”
Trình Tuyết Ý nhìn về phía giọng nói vang lên thì phát hiện bên cạnh còn có một cô gái mái tóc ngắn nhìn có hơi đầy đặn.
Sắc mặt của cô gái này không được tốt cho lắm, khi thấy cô thức dậy thì đặt tạp chí trên tay xuống, giọng nói có hơi mỉa mai: “Chị thật sự rất khâm phục cô, lúc này rồi mà vẫn còn có thể ngủ được.
”
“Một chút nữa Từ tổng sẽ đến, cô nhớ kỹ phải xin lỗi chân thành một chút, cho dù là như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải được ngài ấy tha thứ, bằng không đến lúc đó ngài ấy chấm dứt hợp đồng thì cô có muốn khóc cũng không được!”
Chị ấy nói tới đây thì càng cảm thấy tức giận hơn, tức giận mắng: “Cô nói đi tại sao cô phải đi trêu chọc ngài ấy?”
Trình Tuyết Ý ngây người, rốt cuộc là sao? Tại sao cô nghe một chữ cũng không hiểu vậy?
Nhưng giây tiếp theo rất nhiều ký ức xa lạ hiện lên trong đầu cô.
Nhờ vào những ký ức đó cô phát hiện mình đã xuyên sách!
Quyển sách đó tên [Tổng tài cưng chiều tiểu bạch hoa] là một quyển truyện viết về giới giải trí.
Nữ chính Liên Khê là một đóa hoa nhỏ xinh đẹp và yếu ớt, nam chính Từ Kỳ Ngôn là một tổng tài có trị giá trên trời, còn Trình Tuyết Ý lại trở thành nữ phụ cùng tên với cô.
*Tiểu bạch hoa: Người có dáng vẻ yếu đuối, khổ sở đáng thương, xinh đẹp như hoa, hở một chút là rơi nước mắt nhưng sâu bên trong lại là kẻ âm hiểm, độc ác, thường thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình để lấy được sự đồng cảm của người khác.
Nữ phụ này là một diễn viên tuyến mười tám, trong sách miêu tả nhan sắc của cô ấy và nữ chính có vài phần tương tự, đều xinh đẹp và yếu ớt nhưng đáng tiếc là cô ấy quá ngu xuẩn và độc ác.
Một lòng si mê nam chính, vì theo đuổi nam chính mà không ít lần ngáng chân nữ chính.
Từ Kỳ Ngôn yêu nữ chính sâu sắc, làm sao có thể dung túng cho nữ phụ tung hoành như vậy được, vì vậy hắn chỉ cần động một ngón tay thì đã có thể khiến cho nữ phụ thân bại danh liệt.
Trong nhất thời Trình Tuyết Ý không biết là nên vui hay nên buồn.
Còn chưa nói, trước khi chết cô cũng chẳng may mắn gì, từ nhỏ đã không cha không mẹ, thân thế đã vô cùng bi thảm, cuộc sống cũng không hề suôn sẻ.
Cô ở kiếp trước chỉ là một diễn viên quần chúng, rõ ràng diện mạo vào kĩ năng diễn xuất của cô đều không tệ, nhưng đã bước vào nghề ba năm một lời thoại cũng chưa từng được nói, cô được biết đến là một người diễn vai xác chết và người qua đường chuyên nghiệp nhất.
Vào lúc cô cảm thấy chán nản nhất thì vô tình gặp được một thầy bói, ông ấy nói vào năm cô 22 tuổi thì cuộc sống của cô sẽ có một sự thay đổi lớn.
Trình Tuyết Ý tin vào những lời nói đó, bắt đầu làm việc chăm chỉ trở lại, nhưng vào ngày sinh nhật 22 tuổi thì cô đã bị xe tông chết ngay tại cổng phim trường Nam Viên.
Vốn nghĩ rằng ông thầy bói kia là kẻ lừa đảo, ai ngờ khi mở mắt thì đúng thật là thay đổi lớn thật.
Tuy có hơi khó tin nhưng tục ngữ chẳng phải có câu thà sống còn hơn phải chết không phải sao?
“Cô đã nghe rõ chưa?” Người đại diện Tô Ngu thấy bản thân nói hơn nửa ngày mà Trình Tuyết Ý vẫn không mở miệng đáp lại, ngay lập tức giọng nói cao lên tới một quãng tám.
Trình Tuyết Ý xoa thái dương nói: “Chị đợi em suy nghĩ một chút đã.”
Tô Ngu: “?”
Ký ức trong đầu có hơi lộn xộn, tốn hơn nửa ngày thì Trình Tuyết Ý mới hiểu được nội dung của vấn đề.
Hóa ra hôm qua khi nguyên chủ tham dự một bữa tiệc thì vô tình nhìn thấy nam chính đang đứng một mình, nên đã bước tới đưa thẻ phòng cho hắn!
Nhưng tổng tài đại nhân là một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, thì làm sao cảm thấy hứng thú với một phụ nữ tự dâng mình tới cửa được chứ? Hắn cầm lấy thẻ phòng kia nhẹ nhàng ném xuống đất, lạnh nhạt nói:
“Đợi chuẩn bị chấm dứt hợp đồng đi.”
Sau đó quay lưng rời đi ngay lập tức với bộ dạng lạnh lẽo đáng sợ.
Nguyên chủ là diễn viên của công ty nam chính, sau khi Tô Ngu nghe thấy diễn viên của mình quấy rối tổng tài thì sợ tới mức hồn bay phách lạc, vì vậy chị ấy tìm mọi cách để đưa Trình Tuyết Ý tới gặp mặt Từ Kỳ Ngôn xin lỗi, hy vọng có thể lật ngược tình thế.
May mắn tình hình hiện tại vẫn chưa quá tệ, lúc này nữ chính vẫn chưa xuất hiện nên nguyên chủ vẫn chưa có khả năng "xuống sân khấu".
Hôm nay cô chỉ cần xin lỗi Từ Kỳ Ngôn rồi sau đó tránh xa hắn ra, nghiêm túc đóng phim thì cuộc sống vui vẻ hạnh phúc sẽ không còn xa nữa.
Trình Tuyết Ý cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nét mặt cũng không còn căng thẳng nữa, khóe môi hơi cong nói:
“Chị Tô yên tâm, lát nữa em sẽ xin lỗi Từ tổng.”
Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ nặng nề của phòng khách được đẩy vào..Trình Tuyết Ý và Tô Ngu theo bản năng nhìn qua.
Một người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước vào, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, bờ vai rộng cùng cổ thon dài, yết hầu nhô ra tràn ngập hormone nam tính.
Một nữ thư kí nhỏ xinh đẹp đi bên cạnh hắn, hắn vừa đi vừa nghiêng đầu dường như đang phân phó việc gì đó.
Người đàn ông có đôi mắt đen nhánh sắc bén nhưng cặp kính gọng vàng giúp hắn