Trình Tuyết Ý mơ màng bước ra khỏi phòng tiếp khách, cô cảm thấy hơi tức giận vì mình phải cõng cái nồi này thay cho nguyên chủ.
Rõ ràng lúc nãy Từ Kỳ Ngôn đã chế giễu cô muốn dùng quy tắc ngầm để có địa vị nhưng cô không thể phản bác lại được.
Trình Tuyết Ý cảm thấy hơi khó chịu, loại khó chịu này giống như lúc cô không hoàn thành tốt được vai diễn vậy, hiểu được câu nói đó có hơi muộn nhưng cho dù thời gian có quay ngược lại thì cô cũng không thể phản bác lại được.
Làm sao có thể phản bác được chứ? Trong khi nguyên chủ thực sự cố tình làm điều đó!
Mặc dù nguyên chủ rất thích Từ Kỳ Ngôn nhưng cô ấy lại thích cái vầng hào quang chói mắt xung quanh hắn hơn.
Chẳng hạn như tiền xài không bao giờ hết hay địa vị tôn quý đó.
Trong sách có viết, gia đình của Từ Kỳ Ngôn là đại hào môn, hiện tại hắn chỉ đang quản lý một công ty con của tập đoàn, nhưng không lâu nữa hắn sẽ tiếp quản vị trí chủ tịch từ cha hắn, trở thành người thừa kế của tập đoàn Thịnh Gia với tài sản kết xù, sài 3 đời cũng không hết.
Nhà họ Từ là ông trùm của giới tài chính, ngoại trừ tiền tài và bối cảnh hùng hậu thì còn có mối quan hệ rất tốt với cả quân sự và chính phủ, thử hỏi xem một người vừa có bối cảnh tốt vừa có tiền tài lại còn đẹp trai sáng ngời như vậy thì sao không thu hút ánh mắt của mọi người được chứ.
Đương nhiên nguyên chủ cũng rất muốn ôm cái đùi vàng này.
Trình Tuyết Ý cực kì khinh thường với hành động này, nhưng trong mắt Từ Kỳ Ngôn cô chính là nguyên chủ, nên cô cũng không thể nói mình vừa xuyên tới, đối với những việc đó không có chút quan hệ nào được?
Thôi bỏ đi, Trình Tuyết Ý lắc đầu, dù gì sau này cô cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Từ Kỳ Ngôn, nếu lỡ mà gặp mặt hắn thì cùng lắm cô đi đường vòng là được.
Lúc này Tô Ngu đang đi bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt chị ấy cũng không còn đen như vừa nãy nữa, mà bắt đầu tận tình khuyên bảo Trình Tuyết Ý:
“Việc này cũng đã qua rồi, Từ Kỳ Ngôn không phải là người mà cô có thể mơ tưởng tới, về sau biết thân biết phận đóng phim cho thật tốt, hiểu chưa?”
“Em đã biết rồi chị Tô, em sẽ ngoan ngoãn đóng phim.”
Tô Ngu cũng cảm thấy hài lòng với thái độ của cô.
Đi tới thang máy ấn nút đi xuống, đột nhiên chị ấy nhớ ra gì đó vừa suy ngẫm vừa nói:
“Còn nữa nếu không phải hôm nay Thi Nhất đột nhiên bước vào, thì việc này chưa chắc đã giải quyết được nhanh như vậy đâu.”
“Thi Nhất?” Trình Tuyết Ý vốn đang nghĩ ngợi lung tung, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, tò mò hỏi tiếp:
“Chị Tô, chị nói người lúc nãy đột nhiên bước vào là Thi Nhất sao?”
Tô Ngu nhìn cô cảm thấy có chút kỳ lạ: “Phải, cũng không phải là cô không biết, sao phải ngạc nhiên dữ vậy?”
“Không, không có gì cả.” Trình Tuyết Ý phát hiện kí ức của cô và nguyên chủ vẫn chưa đồng nhất với nhau, tất nhiên sẽ có nhiều cái không biết.
Cũng may là Tô Ngu không quá chú ý tới, chị ấy khoanh tay lại hơi cau mày nói:
“Cô nói thử xem có phải hôm nay là có hơi kì lạ không, Thi Nhất là nghệ sĩ của Kim Việt, vậy mà lại dám to gan xông vào văn phòng của tổng tài Thịnh Gia, hơn nữa dường như Từ tổng lại không hề cảm thấy tức giận.”
Tô Ngu không hiểu được tại sao lại như vậy.
Nhưng đối với Trình Tuyết Ý, người đã đọc toàn bộ quyển sách thì việc này rất dễ dàng để giải thích.
Tại sao hắn dám làm vậy?
Thật ra nguyên nhân rất dễ hiểu, bởi vì Thi Nhất chính là em trai ruột của tổng tài đại nhân kia, chính là Nhị thiếu gia của nhà họ Từ!
Thi Nhất là nam phụ nổi tiếng trong truyện, vị Nhị thiếu này không hề có hứng thú với gia tài bạc triệu, vì vậy hắn đã đổi tên để bắt đầu đi lên từ con số 0, hoàn toàn không phụ thuộc vào gia đình, chỉ dựa vào ngoại hình xuất sắc và tài năng của bản thân để bước vào giới giải trí, thực sự rất xứng đáng với vị trí lưu lượng nổi tiếng nhất hiện nay.
Đương nhiên những chuyện này không thể kể cho Tô Ngu nghe được.
Cô giả vờ như không biết gì, nói theo chị ấy: “Đúng là rất kỳ lạ.”
Thật ra Tô Ngu cũng chẳng mong chờ Trình Tuyết Ý có thể nói được lời nào ra hồn, nghe thấy cô nói như vậy thì cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Hôm nay hai người gặp nhau chủ yếu là muốn đi gặp Từ Kỳ Ngôn, hiện tại vấn đề rắc rối đó đã giải quyết xong nên là đường ai nấy đi.
Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý đi tới chỗ ở của nguyên chủ.
Lúc này nguyên chủ ra mắt chưa được bao lâu, trong tay cũng không quá nhiều tiền nên chỉ thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại ô rộng 30m² mà thôi.
Vừa mở cửa ra thì đã có thể nhìn thấy toàn bộ căn hộ, đồ đạc ít tới mức đáng thương, ngoại trừ một chiếc giường không quá rộng thì cũng chỉ có thêm một cái tủ quần áo nho nhỏ, trong cái tủ đó chất đầy quần áo.
Ở ngay bên cửa ra vào thì có tủ đựng giày, vừa nhìn đã biết là hàng nhựa giá rẻ.
Đúng là có hơi tồi tàn.
Cũng may là cuộc sống kiếp trước của Trình Tuyết Ý cũng không quá tốt cho lắm, nên cô cảm thấy khá quen với chuyện này.
Cô đóng cửa lại rồi ném túi xách lên giường, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Tới bây giờ, cô vẫn chưa biết nguyên chủ trông như thế nào nữa.
Trong sách cũng có miêu tả qua khí chất của nguyên chủ, cô ấy có khuôn mặt trong sáng giống với nữ chính, vô cùng xinh đẹp, chỉ là đầu óc có hơi ngu xuẩn, chỉ cần một tay cũng có thể đánh bại cô ấy.
Theo kinh nghiệm đọc sách của cô thì khuôn mặt của nữ phụ chắc chắn sẽ không tệ.
Sau 1 hồi ngắm nghía gương mặt của mình, cô phải thốt lên rằng : “Thật xinh đẹp! ”
Nguyên chủ có một gương mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng nõn mịn màng, tràn đầy sức sống, khi mỉm cười lộ ra hàm răng trắng ngà thực sự rất xinh đẹp, đôi mắt hạnh đen trắng phân minh.
Khi chớp mắt, vẻ đẹp thuần khiết này lại mang theo nét quyến rũ không nói nên lời, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước…nhưng thực sự quá là đẹp rồi !
Trình Tuyết Ý thực sự rất thích khuôn mặt này, những lo lắng từ nãy giờ đã mất đi không ít, cả người giống như đang chạy tung tăng trên thảo nguyên, đầu óc cũng trở nên thông thoáng hơn.
Đối với một khuôn mặt như vậy, chỉ cần cô không yêu đương thì chắc chắn cô sẽ có cuộc sống thật tốt.
Trình Tuyết Ý thực sự rất sợ những ngày tháng xui xẻo đã quấn lấy cô ở kiếp trước, hiện tại thân phận của cô đã thay đổi rồi, cô quyết tâm phải sống cuộc sống tốt hơn.
Buổi tối hôm nay, Trình Tuyết Ý cứ nghĩ mãi về tương lai tươi sáng, kích động tới mức không thể ngủ được.
Nhìn thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ, từ màu tối sẫm chuyển sang màu xanh nhạt, mặt trời đã dần ló dạng ở phía Đông, cuối cùng cô cũng đã cảm thấy buồn ngủ một chút.
Nhưng cô vừa nhắm mắt lại không được bao lâu thì điện thoại bên gối đã rung lên.
Cô mơ màng ấn nút trả lời thì nghe thấy giọng nói của Tô Ngu ở bên kia:
“Đột nhiên chị nhớ ra, hôm nay cô phải đi tới đoàn phim sớm một chút, việc hôm qua đã làm chậm tiến độ quay phim, hôm nay đi tới xem có cần phải quay bù cảnh nào không, cô làm người mới sao lại không có chút tự giác nào vậy? Đừng có để chuyện gì chị cũng phải lo lắng cho cô như vậy.”
Lúc này Trình Tuyết Ý mới nhớ ra hiện tại cô đã tiến vào tổ quay phim, hôm qua xin nghỉ là vì muốn đi xin lỗi Từ Kỳ Ngôn.
Lúc này kim giờ trên đồng hồ treo tường đã chỉ vào còn số 7, Trình Tuyết Ý cũng không rảnh rỗi mà suy nghĩ về tương lai của cô nữa, cắn răng ngồi dậy nói: “Chị Tô, em sẽ đi ngay lập tức.”
Khi chạy tới đoàn phim thì thời gian vẫn còn hơi sớm, diễn viên cũng chưa đến đầy đủ, chỉ có đạo diễn đang dặn dò các nhân viên công tác chuẩn bị trước khi bắt đầu bấm máy.
Trình Tuyết Ý đi tới, nhìn đạo diễn lễ phép chào hỏi: “Xin chào đạo diễn Lưu.”
Lưu Nguyên không thích Trình Tuyết Ý cho lắm, ông cảm thấy tính tình của cô gái này thực sự không tốt chút nào, kỹ thuật diễn kém tới mức khiến người ta phát điên, 1 cảnh mà NG tận 20 lần, nhưng lại kiêu ngạo giống như một con chim khổng tước, thực sự