Bên ngoài trời có gió.
Gió mùa đông không hề nhẹ nhàng chút nào, to đến mức khiến cho cành cây rụng hết lá.
Ở trong xe lại giống như một thế giới khác.
Từ Kỳ Ngôn đã điều chỉnh lò sưởi rất ấm, trong bầu không khí ấm áp còn thoang thoảng mùi hương thơm của gỗ.
Trình Tuyết Ý cúi đầu thắt dây an toàn, mùi thơm sạch sẽ trên áo khoác quẩn quanh ở chóp mũi của cô.
Cô nhớ lại hôm ngồi trên xe của Thi Nhất, cô ngồi sát bên cạnh Từ Kỳ Ngôn, khi đó trên người hắn cũng là mùi hương này, bất giác trong lòng cô có cảm giác an tâm hơn.
Từ Kỳ Ngôn không nói gì, thậm chí hắn không hỏi cô ở cục cảnh sát đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ bật nhạc trong xe, sau đó lái xe về phía nhà Trình Tuyết Ý.
Bên trong xe, hơi ấm thổi ra, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Cuối cùng dây thần kinh đang căng thẳng của cô cũng từ từ được thả lỏng, vốn dĩ bầu không khí im lặng ngượng ngùng khó xử, bây giờ lại trở nên thoải mái hơn.
Cục cảnh sát cách nhà Trình Tuyết Ý khoảng mười phút lái xe.
Xe chạy thẳng đến gara rồi mới dừng lại, Trình Tuyết Ý cởi dây an toàn ra, nhưng khi cô tính đẩy cửa bước xuống thì động tác có hơi ngừng lại.
Dù sao tối hôm qua mới xảy ra việc đáng sợ như vậy, hiện tại cô vẫn còn lưu lại ít bóng ma tâm lý với gara này.
Đương nhiên Từ Kỳ Ngôn nhìn ra được, hắn tắt lò sưởi cởi dây an toàn, thấp giọng nói: “Tôi đưa em lên lầu.”
Lúc này Trình Tuyết Ý cũng không rảnh quan tâm đến cái gọi là khách khí ngượng ngùng gì nữa, có một người đàn ông đi bên cạnh thì sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Hai người đi thang máy lên tầng 15.
Khi cánh cửa mở ra, hơi thở ấm áp của quen thuộc của căn nhà xông thẳng vào mặt cô.
Không nghĩ tới cô có thể sống sót quay trở về, Trình Tuyết Ý thật sự cảm động tới mức muốn khóc.
Cô thật sự rất mệt mỏi, cô không quan tâm đến hình tượng gì nữa, tùy tiện tháo giày ra.
Hiện tại cô không muốn nghĩ gì hết, cô chỉ muốn lăn qua lăn lại trên chiếc giường ấm áp của cô mà thôi, sau đó sẽ ngủ cả một ngày.
Cô thay dép lê, xoay người lại nói với Từ Kỳ Ngôn: “Cảm ơn Từ tổng.”
Lời này ngoại trừ cảm ơn thì còn ý khác là hắn có thể rời đi rồi.
Không phải là Trình Tuyết Ý không biết nói lời cảm ơn, mà hiện tại cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Cô nghĩ hắn sẽ hiểu.
Nhưng cô không ngờ Từ Kỳ Ngôn không làm theo kịch bản, đôi môi mỏng hắn hơi cong lên, hỏi: “Sao, em không định mời tôi vào uống tách trà sao?”
“....”
Nếu hắn đã nói vậy.
Đương nhiên là phải mời mời mời! Đó chính là ân nhân cứu mạng!
Từ Kỳ Ngôn bước vào cửa, cô loay hoay tìm đôi dép nam đã mua lần trước đưa cho hắn.
Cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì, sau khi đổi dép lê thì khóe môi lại cong lên.
Mặc dù có chút không ưa người đàn ông này nhưng quả thật hắn cười lên trông rất đẹp trai.
Trình Tuyết Ý im lặng xoay người, đi vào phòng bếp pha trà.
Cô không thích uống trà, trong nhà chỉ có một ít lá trà do Bội Ni mua lúc trước, sau bữa tiệc tân gia thì đã bị cô cất vào một xó.
Cô nhón chân muốn lấy trà ở trên kệ, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào, cô cố gắng nhón chân vươn tay thì cũng chỉ có thể chạm được cửa tủ.
Lúc này có bàn tay thon dài sạch sẽ vươn tới.
Dáng người của Từ Kỳ Ngôn rất cao, hắn dễ dàng mở cửa tủ ra, lấy hộp trà bên trong đưa cho cô: “Em muốn cái này sao?”
Trình Tuyết Ý muốn gật đầu nhưng đột nhiên cô cảm thấy choáng đầu, phải vịn lấy bồn rửa tay bên cạnh mới có thể ổn định bước chân.
Ngày hôm qua cô ngủ ở bệnh viện cũng không ngon giấc, vừa nãy ở cục cảnh còn được hưởng gió lạnh, trên xe thì rất ấm, cứ như vậy cô đã bị cảm sau khi bị sốc nhiệt độ.
Tay chân đều không có sức lực gì, dường như người còn hơi nóng.
Khi đang thất thần thì đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán cô.
???
Trình Tuyết Ý ngẩng đầu lên, đột nhiên cơn buồn ngủ hay mệt nhọc đều biến mất hết.
Chỉ còn lại sự sợ hãi kinh ngạc.
Cô trợn mắt không biết phải nói gì cả.
Tổng tài sờ cô làm gì?
Đây có được tính là cấp trên đang xâm phạm cấp dưới không?
Nhưng dường như đối phương không hề biết hành động của mình đã vượt quá giới hạn, ánh mắt đen như mực, mu bàn tay chạm lên trán cô liên tục, sau đó mới cau mày nói: “Em sốt rồi.”
Giọng nói hắn trầm thấp, du dương giống như là tiếng đàn cello, vô cùng êm tai.
Đúng vậy, chắc chắn là cô bị sốt rồi, nếu không tại sao lại cảm thấy nóng như vậy chứ?
Trình Tuyết Ý hoảng loạn lùi về phía sau một bước: “À…tôi đi tìm thuốc đã.”
Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy luống cuống, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa, lục lọi khắp nơi trong nhà cũng không tìm thấy hộp thuốc.
Cô lục lọi các tủ trong phòng khách thêm mấy lần nữa: “Kỳ lạ thật, tôi nhớ là ở đây mà.”
Từ Kỳ Ngôn đứng ở phía sau thở dài, hắn bước tới cầm lấy hộp thuốc đặt ở gần đó, giọng điệu nghiêm túc nói: “Em đi nghỉ ngơi đi.”
“Hả?” Cô ngây ngốc hỏi
“Tôi không muốn lặp lại.”
Trình Tuyết Ý xấu hổ nói: “À được…”
Cô thật sự không còn chút sức lực nào, cả người đều bủn rủn, bước chân giống như đi trên mây, có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào.
Cô quay trở lại phòng đóng cửa thay đồ ngủ, sau đó cuộn mình trong chăn bông ấm áp.
Cô đã chọn chiếc giường này rất lâu, khi nằm lên cực kỳ êm ái thoải mái, mỗi ngày cô có mệt tới mức nào đi chăng nữa, chỉ cần nằm lên giường thì đều có thể an tâm ngủ ngon giấc.
Một lúc sau Từ Kỳ Ngôn bưng một ly nước ấm và thuốc hạ sốt vào đưa cho cô: “Uống thuốc.”
Trình Tuyết Ý: “Anh thật là hung dữ.”
Nét mặt hắn hiện lên chút rối rắm, một lúc sau lặp lại lời vừa nãy: “Uống thuốc.”
Lần này giọng điệu cũng dịu dàng hơn, hơn nữa còn lộ ra chút khó xử.
Trình Tuyết Ý nhận lấy ly nước và thuốc.
Nước trong ly có nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng không nóng.
Lúc này đồng hồ treo tường đã báo giờ, vừa đúng lúc 11 giờ trưa.
Từ Kỳ Ngôn theo bản năng nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã là buổi trưa.
Buổi sáng trước khi cô tới cục cảnh sát lấy lời khai thì chỉ ăn một miếng sandwich nhỏ, bây giờ cũng nên ăn cơm trưa rồi.
Vì vậy hắn hỏi: “Em đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Trình Tuyết Ý uống thuốc hạ sốt xong, thuận miệng nói: “Có thể gọi cơm hộp, dưới lầu còn có một tiệm bán bún rất ngon, còn có cửa hàng bán thức ăn của Hồ Nam cũng không tệ.”
Cô thích cay, không cay không vui.
*Ẩm thực của Hồ Nam đặc biệt cay nha mọi người, theo đó là ẩm thực Tứ Xuyên, và Quý Châu
Từ Kỳ Ngôn nghe thấy vậy thì cau mày: “Trình Tuyết Ý, rốt cuộc em có tự giác bản thân mình là người bệnh không?”
Trình Tuyết Ý: “…Có mà.”
Ánh mắt Từ Kỳ Ngôn nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ bị thiểu năng trí tuệ, hắn rũ mắt thấp giọng nói: “Em cứ ngủ trước đi.”
Nói xong thì hắn đứng dậy rời khỏi phòng.
Trình Tuyết Ý cũng rất muốn ngủ, nhưng cô không thể ngủ được.
Tối hôm qua Từ Kỳ Ngôn đã tạm thời phong tỏa tin tức, chỉ là việc lớn như nghệ sĩ mém chút nữa bị bắt cóc, thì đương nhiên sẽ không giấu được lâu.
Các phương tiện truyền thông vẫn nhận được tin tức.
Vì vậy điện thoại cô liên tục vang lên.
Đầu tiên là Bội Ni.
Bệnh cảm của cô bé vẫn chưa tốt hơn, giọng nói khàn khàn, điện thoại vừa kết nối thì cô nghe thấy tiếng khóc vang lên: “Chị Tuyết Ý, chị không sao chứ?”
Trình Tuyết Ý: “Không sao, không sao đâu, em nằm yên ở nhà đi.”
Cô bé tự trách nói: