Gần đây công việc của Trình Tuyết Ý rất bận rộn nên rất ít khi ăn cơm tại nhà, vì vậy trong tủ lạnh không hề có nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Từ Kỳ Ngôn chỉ tìm được một ít mì, cải thảo và thịt bò nên đã quyết định nấu một nồi mì.
Nồi mì bốc khói nghi ngút, tuy là đơn giản nhưng thơm cực kỳ.
Nhìn thoáng qua, nồi mì rất bắt mắt với nước mì nóng hổi và một ít thịt bò cùng cải thảo thơm ngon.
Trình Tuyết Ý và Vu Đồng Đồng ngồi xổm ở cửa bếp.
Từ Kỳ Ngôn vừa mới tắt bếp thì Vu Đồng Đồng bước tới ngay lập tức, ân cần nói: “Từ tổng, để tôi làm, để tôi làm là được rồi.”
Từ Kỳ Ngôn không nói gì, hắn bình tĩnh cởi tạp dề hoa trên người ra, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tinh, tay áo được xắn gọn lên khuỷu tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.
Trông hắn có vẻ gầy nhưng thật ra thì không phải vậy.
Bên dưới áo sơ mi trắng tràn đầy cơ bắp, vòng eo săn chắc, gầy nhưng rắn chắc, không có chút mỡ thừa nào.
Hắn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng lại tràn ngập hương vị nam tính.
Vô cớ khiến cho tim đập nhanh hơn.
Vu Đồng Đồng hoa mắt trong vài giây, với dáng người, khuôn mặt và khí chất cao ngạo đó, cho dù là bước vào trong giới giải trí thì cũng có thể làm xiêu lòng mọi người.
Từ Kỳ Ngôn treo tạp dề lên móc treo tường, sau đó ngước mắt nhìn Trình Tuyết Ý đang đứng trước cửa phòng bếp, thấp giọng nói: “Hai người ăn đi, tôi đi trước.”
Trình Tuyết Ý ngây ngốc hỏi: “Anh không ăn sao?”
“Ừ, tôi còn có việc.”
Từ Kỳ Ngôn bước ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách cầm áo khoác đang để trên sofa.
Trình Tuyết Ý nhìn bóng lưng của hắn, muốn nói nhưng lại thôi, cô cứ cảm thấy có gì đó rất kì lạ, tổng tài tự mình xuống bếp nấu ăn nhưng lại không ăn, bây giờ cô lại nợ hắn thêm một ân tình nữa rồi.
Đột nhiên, cô nhận ra cô nợ tổng tài rất nhiều ân tình!
Hình như chỉ có thể lấy thân…A!
Cô đang nghĩ gì vậy?
Trình Tuyết Ý lắc đầu liên tục giống như một con chim ngu ngốc.
Hiện tại cô chỉ muốn lắc cả người, sau đó hét to “Trình Tuyết Ý mau tỉnh táo lại”
Từ Kỳ Ngôn cảm thấy cô giống như là kẻ ngốc, nhưng trong lòng lại mềm xuống mỗi khi nhìn thấy cô.
Hắn đi đến trước mặt Trình Tuyết Ý, muốn xoa đầu cô nhưng lại thấy tay mình đang quấn băng gạc nên hắn lại lặng lẽ thả tay xuống.
Đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm cô, dặn dò: “Sau khi ăn xong thì phải nghỉ ngơi.”
Giọng điệu theo thói quen vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng hắn đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.
Trình Tuyết Ý lúng túng gật đầu.
Từ Kỳ Ngôn dùng một tay mặc áo khoác vào, gài nút áo lại, xoay người đi về phía cửa, nhưng đi được một nửa thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn đi tới trước mặt cô vươn tay trái ra, mặt không chút cảm xúc: “Điện thoại.”
“Hả?” Trình Tuyết Ý nhướng mày, hiển nhiên là không hiểu ý của hắn.
Từ Kỳ Ngôn lặp lại một lần nữa: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“À…”
Trình Tuyết Ý chậm chạp lấy điện thoại từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay hắn.
Giây tiếp theo, Từ Kỳ Ngôn nắm luôn tay của cô.
Ngón tay và ngón tay chạm vào nhau, của cô thì ấm áp, của hắn thì lạnh như băng.
Nhưng nhiệt độ lạnh lẽo này có thể thiêu cháy cô.
Tại sao cô lại có cảm giác mình bị trêu ghẹo vậy nhỉ?
Nhưng động tác của hắn lại không dịu dàng chút nào.
Hắn cầm lấy ngón tay thon dài của cô chạm vào nút mở khóa, sau khi màn hình mở khóa thì hắn thả tay cô ra ngay lập tức.
Hắn rũ mắt, mở Wechat lên, vào phần giao diện thêm bạn bè ấn một dãy số, rồi ấn nút thêm bạn, sau đó hắn lấy điện thoại từ trong túi quần ra ấn chấp nhận.
Sau khi làm xong một loạt hành động này, Từ Kỳ Ngôn hơi cong môi, hắn trả điện thoại lại cho Trình Tuyết Ý:
“Nếu có việc thì em có thể gửi tin nhắn cho tôi, nếu tôi thấy thì sẽ trả lời ngay”
Giọng điệu của hắn trước sau vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại mang theo chút dịu dàng và cưng chiều.
Vu Đồng Đồng cầm chén mì đứng bên cạnh, cô ấy cảm giác đã được ăn một miếng cơm chó rất to, to tới mức no bụng luôn rồi.
Sau khi Từ Kỳ Ngôn rời đi thì Trình Tuyết Ý mới định thần lại được.
Từ lúc nhìn thấy tổng tài đeo tạp dề hoa thì hồn của cô đã bay đi mất rồi.
Mới một ngày một đêm thôi, mà tại sao cô lại cảm thấy cuộc sống của mình đảo lộn nhiều như vậy?
Cô cúi đầu nhìn thông báo của Wechat
[Đối phương đã chấp nhận lời mời của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]
Kỳ lạ không nói nên lời.
Cô và tổng tài đã kết bạn với nhau sao?
Vu Đồng Đồng đứng bên cạnh đã không kìm nổi cơn nhiều chuyện của mình nữa, cô ấy đặt bát xuống bàn.
“Trình Tuyết Ý, mau thú tội đi, thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng! Cậu và Từ tổng, hai người có quan hệ gì?!!”
“Cả hai cái gì cũng không có cả, cậu đừng nghĩ nhiều nữa” Trình Tuyết Ý bình tĩnh trả lời.
Việc này nếu đặt lên người khác thì có khi Trình Tuyết Ý sẽ hoài nghi người đó thích mình, nhưng đây là Từ Kỳ Ngôn đó!!!
Không ai có thể so nổi với tổng tài, cô có điên mới cảm thấy hắn thích cô.
Vu Đồng Đồng khinh thường nói: “Cậu đang lừa ai đấy?”
“Tớ chính là nữ vương hóng hớt Vu Đồng Đồng.
Tớ chắc chắn là hai người có gian tình!”
“Cậu đừng nói bừa nữa.” Hiếm khi Trình Tuyết Ý nghiêm túc như vậy, những việc này thật sự không thể nói bậy.
Một khi tiếp nhận thông tin sai, thì sau này có chạy đằng trời cũng không giải quyết được.
Lăn lộn nguyên buổi sáng nên Trình Tuyết Ý cũng hơi đói bụng, cô cầm lấy bát mì Vu Đồng Đồng đặt lên bàn, ăn một miếng mì, không tin được, vậy mà tổng tài thật sự nấu ăn rất ngon.
Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, chậc chậc.
“Tại sao cậu lại ăn của tới?” Vu Đồng Đồng dậm chân.
“Tớ là người bệnh đó, cậu múc chén khác đi.”
Vu Đồng Đồng buồn bực quay lại phòng bếp múc một chén mì khác, cô ấy bưng chén tới ngồi đối diện Trình Tuyết Ý, một chân đặt lên ghế, bắt đầu ăn mì.
“Vậy mà Từ tổng có thể nấu ăn ngon đến vậy.”
Thậm chí trước đây Vu Đồng Đồng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô ấy được ăn mì do tổng tài Thịnh Gia nấu.
Cô ấy ăn mì, ăn rất ngon lành, nhưng vẫn không quên nói: “Tớ nói này, tớ thấy tổng tài nhất định là có ý”
“ Là sao?”
“Hôm nay tớ chỉ nói đơn giản vậy thôi, chắc