Vài ngày sau sự việc bắt cóc vẫn chưa hạ nhiệt.
Mấy ngày qua, Trình Tuyết Ý cửa lớn không ra, cửa sau không bước.
Đến ngày thứ ba thì cô không nhịn được nữa, đành phải lén đi đến bệnh viện một chuyến.
Kể từ khi chuyện của Cố Hành xảy ra, cô và Sầm Phương chỉ gọi được vài cuộc điện thoại với nhau.
Trình Tuyết Ý cảm thấy tâm trạng của bà không được tốt cho lắm, nên quyết định đi tới bệnh viện xem thử.
...........
Tại bệnh viện thành phố.
Thật sự Từ Kỳ Ngôn đã chuyển Sầm Phương sang phòng bệnh cao cấp, hơn nữa còn thuê một hộ lý chăm sóc riêng, khoa trương hơn chính là ngoài cửa còn có hai vệ sĩ đứng canh gác.
Trong phòng bệnh, Sầm Phương nhìn kỹ Trình Tuyết Ý từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn cô không có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bà dựa lưng vào gối lau nước mắt, trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu, lúc trước bà còn có ý định tác hợp Trình Tuyết Ý và Cố Hành với nhau, nhưng không ngờ Cố Hành lại là loại người như vậy.
Mỗi khi bà nghĩ tới suýt chút nữa bà tự tay đẩy con gái mình vào hố lửa, thì Sầm Phương hận không thể tự tát vào miệng mình.
Trình Tuyết Ý thấy bà tự trách thì liên tục an ủi: “Mẹ ơi, không phải con vẫn đang nhảy nhót tung tăng sao? Đừng khóc nữa mà, không sao đâu ạ.”
Sầm Phương nắm chặt tay của cô, giống như là sợ cô biến mất vậy: “Nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không muốn sống nữa.”
Trình Tuyết Ý: “…”
Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng khóc thê thảm của phụ nữ vang lên.
Trình Tuyết Ý thắc mắc nhìn về phía cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Sầm Phương bất lực thở dài nói: “Là dì Triệu của con.”
“Hai ngày qua bà ấy đều tới đây khóc lóc.”
Cuối cùng Trình Tuyết Ý cũng biết hai vệ sĩ đứng trước cửa có tác dụng gì rồi.
Dì Triệu ở bên ngoài khóc tới mức đau xé ruột gan, cầu xin Sầm Phương tha cho con trai bà ấy.
Bởi vì thân thể của bà ấy không tốt nên vệ sĩ cũng không động đến bà ấy, chỉ là ngăn cản không cho bà ấy vào trong.
Trình Tuyết Ý biết chồng dì Triệu đã mất khi bà ấy còn trẻ, thân thể của bà ấy cũng không được tốt, nên Cố Hành chính là toàn bộ hy vọng sống của bà ấy, nhưng hiện tại Cố Hành là tội phạm, hy vọng sống của bà ấy đều biến mất hết, chắc hẳn bà ấy thật sự rất tuyệt vọng.
Tiếng khóc ở bên ngoài cực kỳ thê lương.
Sầm Phương ngồi bên trong phòng, hai mắt cũng đỏ hoe, trước đây bà và Triệu Kim Viện như là khuê mật của nhau, hiện tại việc này xảy ra, chắc chắn về sau họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Trình Tuyết Ý ngồi bên cạnh giường bệnh lột vỏ quýt: “Mẹ à, đây là một vụ án hình sự, chúng ta không thể làm gì được, mẹ không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Sầm Phương chỉ im lặng gật đầu.
Một lúc sau, hình như là bác sĩ và hộ lý đã tới, mang dì Triệu rời đi.
Bên ngoài đã yên tĩnh trở lại.
Lúc này có một vệ sĩ gõ cửa, bước vào báo cáo: “Cô Trình, Từ tổng đã cho người xử lý bà Triệu, về sau sẽ không quay lại đây quấy rầy nữa.”
Xử lý…hửm?
Có nghĩa là gì vậy?
Tại sao cô lại cảm thấy hơi sợ hãi thế này?
Ngón tay Trình Tuyết Ý đang lột vỏ quýt hơi ngừng lại: “À, cho tôi hỏi một chút, xử lý là xử lý gì vậy?”
Vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xuống, trên người có rất nhiều hình xăm, ngay cả cổ cũng có hình xăm, nhưng khi hắn nói chuyện, thái độ cực kỳ tôn trọng: “Báo cáo cô Trình, chúng tôi đã làm thủ tục chuyển viện cho bà Triệu, lát nữa sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện Tân Phổ ở phía Tây thành phố.”
Trình Tuyết Ý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy nghe giọng điệu của vị đại ca này, cô còn tưởng là bọn họ trực tiếp "xử lý" dì Triệu không đấy.
Cô còn tính nói Từ Kỳ Ngôn ác vậy sao?
Cô biết bệnh viện Tân Phổ này, cách bệnh viện thành phố ít nhất cũng phải 50km, với thân thể của dì Triệu thì không thể đi tới đây được.
Cô gật đầu nói: “Làm phiền anh cảm ơn Từ tổng giúp tôi.”
Sầm Phương ngồi bên cạnh nghe, cảm thấy cái tên Từ tổng này cực kỳ quen tai, hình như là người mà con gái bà thích thầm lúc trước.
Sầm Phương cũng không suy nghĩ nhiều, bà buột miệng hỏi: “Tuyết Ý à, Từ tổng có phải là vị tổng tài mà con thích lúc trước không?”
Trình Tuyết Ý ngây ngốc.
Quả quýt trong tay cô rơi xuống mặt đất rồi lăn ra xa.
Không, con không có, không hề có!
Ông anh vệ sĩ vẫn chưa đi đâu, tại sao mẹ lại nói như vậy chứ!!!
Cô sượng hết cả người, che mặt lại: “Mẹ à, đừng nói bậy ở trước mặt người khác!”
Sầm Phương nhìn rõ tâm tư của đứa nhỏ này, bà cũng không muốn vạch trần, chỉ cười cười.
Hai mẹ con vui đùa, căn phòng bệnh cũng tràn đầy sức sống hơn.
..........
Chớp mắt một cái đã đến ngày thứ bảy, ngày lễ trao giải «Tinh Quang Đại Thưởng» diễn ra.
Lễ trao giải bắt đầu lúc 7 giờ tối, nhưng từ chiều đội ngũ của Trình Tuyết Ý đã vội vàng.
Nhà tạo mẫu bắt đầu làm tóc cho cô, Tô Ngu thì kiểm tra lại quy trình, các bộ phận tuyên truyền thì đều đang chờ lệnh để hành động.
Cũng không biết là cô đã dẫm phải vận cứt chó gì, mà ban tổ chức đã sắp xếp cho cô và Thi Nhất đi thảm đỏ với nhau.
Đi chung với Thi Nhất thì sẽ không bao giờ thiếu đề tài và độ nóng.
Hơn nữa Tô Ngu cũng thật trâu bò, tuy rằng không mượn được trang phục của Chanel hay Dior, nhưng chị ta mượn được lễ phục của nhà Jessica.
Jessica là nhà thiết kế người Hoa cực kỳ nổi trong những năm gần đây, thiết kế của cô ấy theo phong cách tự nhiên và đơn giản, không quá lộng lẫy nhưng màu sắc cực kỳ bắt mắt, trang phục tuy đơn giản nhưng kỹ thuật may cắt rất khéo léo, luôn gây bất ngờ với mọi người.
Hai năm trước nữ thần quốc dân Ninh Trúc đã mặc lễ phục của nhà Jessica đến liên hoan phim quốc tế Berlin, ngay ngày hôm đó tạo hình của cô ấy được rất nhiều người khen ngợi, thậm chí báo chí nước ngoài còn gọi cô ấy là "Nữ Thần Đệ Nhất"
Từ đó về sau nhà Jessica trở nên nổi tiếng, được rất nhiều nữ minh tinh yêu thích.
Nhưng trên thực tế, có rất ít nghệ sĩ mượn được lễ phục của nhà Jessica
Bởi vì Jessica từng chia sẻ với công chúng, cô ấy không coi trọng tiền bạc hay địa vị, điều cô ấy quan tâm là nghệ sĩ có phù hợp với lễ phục mà cô ấy làm ra hay không.
Những thứ không dễ dàng lấy được thì lại càng quý giá, về sau nhà Jessica trở thành một hãng thời trang khiến cho rất nhiều minh tinh ao ước.
Trình Tuyết Ý đã nghe nói thì đương nhiên biết không dễ dàng để lấy được lễ phục, vì vậy cô hỏi Tô Ngu: “Tại sao chị có thể mượn được vậy?”
Tô Ngu không nói nhiều, chỉ đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thay nhanh lên cho tụi chị xem thử.”
Quả thật lễ phục của nhà Jessica thật sự rất đẹp.
Chiếc váy đưa cho Trình Tuyết Ý được phối theo bảng màu của Morandi, rất thanh lịch và trong sáng.
Chiếc váy được thiết kế từ vải lụa cao cấp màu xanh lá nhạt, được trang trí bằng những tua rua màu trắng trà, vừa có nét quyến rũ vừa có nét cổ điển.
Không quá cầu kỳ cũng không quá lộng lẫy.
Nhưng đây chính là phong cách của nhà Jessica.
Trình Tuyết Ý mặc váy vào, kéo khóa lên.
Số đo của lễ phục giống như là được thiết kế riêng cho cô, đường may của váy rất đẹp, thắt eo vừa phải, độ sâu của cổ chữ V cũng khá phù hợp.
Làn váy dài tới đầu gối, để lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài của cô.
Khi Trình Tuyết Ý bước ra khỏi phòng thay đồ, khiến cho tất cả mọi người đều kinh