“Tuyết Ý, cô có muốn tham gia không?”
“Nghe có vẻ rất thú vị nhỉ.” Cô có chút hứng thú với hoạt động này của Thịnh Gia.
“Đúng vậy, tuy rằng mọi thứ không đắt, nhưng không biết là sẽ bị ai bốc trúng, cũng không biết người đó sẽ tặng gì, cho nên ngày trao đổi quà hôm đó cực kỳ thú vị và náo nhiệt.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó thì đúng là khá vui.
“Tôi cũng muốn tham gia!”
Suy nghĩ cảm thấy Trình Tuyết Ý xuất hiện ở những tầng thấp thì sẽ khiến cho mọi người chú ý, nên Sara đã cúi xuống ấn vào tầng 15.
Tầng này chỉ có các phòng họp, hơn nữa giờ này không có ai nên cực kỳ yên tĩnh.
Cô ấy bước ra khỏi thang máy, tìm một tờ giấy note và bút tại quầy lễ tân.
“Cô cứ viết vào đây rồi đưa cho tôi là được.”
Trình Tuyết Ý mở giấy ra, chống cằm nói: “Tôi đang suy nghĩ xem nên viết gì thì tốt.”
Sara cũng không vội, cô ấy đặt hộp giấy lên trên bàn, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, nhắc tới phần thưởng mới nhớ, cô có thích phần quà rút thăm trúng thưởng đó không?”
“Hả?” Trình Tuyết Ý không biết vì sao cô ấy lại nhắc tới việc này.
“Chắc là cô không biết, những món đồ trang điểm và túi xách kia đều là Từ tổng lựa chọn một lúc lâu.”
???
Lời này giống như sét đánh bên tai.
Trình Tuyết Ý cảm thấy bản thân bị sốc, suýt chút nữa không cầm được bút.
“Ý cô là.” Cô rụt rè nói: “Những thứ đó đều do tổng tài tự mình chọn?”
Sara mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Đột nhiên trong đầu Trình Tuyết Ý xẹt ngang câu nói của Vu Đồng Đồng: “Từ tổng, đối với cậu không hề đơn giản như vậy.”
Chẳng lẽ thật sự phức tạp sao?
Mạch não của cô rất kỳ lạ, điều đầu tiên cô nghĩ tới không phải là tổng tài có thích cô hay không, mà chẳng lẽ tổng tài muốn dùng quy tắc ngầm với cô?
Dù sao cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều ông chủ nhà giàu nuôi "chim hoàng yến" nhỏ để tìm niềm vui.
Chỉ là không nghĩ tới một người lạnh lùng kiêu ngạo như tổng tài cũng thích chơi trò này?
Xem ra những kẻ có tiền đều không khác gì nhau.
Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận, nếu tổng tài thật sự là loại người như vậy, tại sao nguyên chủ đưa thẻ phòng cho hắn mà hắn lại từ chối?
Nói không chừng bây giờ đã có em bé rồi.
Hiện tại lại muốn chơi quy tắc ngầm? Đừng gây khó xử nhau như vậy chứ? Hừ!
Đột nhiên Trình Tuyết Ý cảm thấy đầu óc có chút rối loạn, cũng chẳng còn tâm tư để suy nghĩ quà mừng năm mới nữa.
Cô đặt bút xuống viết tùy tiện rồi đưa cho Sara.
“Làm phiền cô rồi.” Cô có hơi xấu hổ.
“Không có gì.”
Sara mỉm cười cầm lấy tờ giấy: “Tôi đang vội nên phải đi, chút nữa tôi sẽ gửi một phiếu bốc thăm khác cho cô.”
Hai người thêm Wechat của nhau, rồi Sara rời đi ngay lập tức.
Nhưng Trình Tuyết Ý lại không để ý, lúc cô xoay người Sara đã lặng lẽ bỏ tờ giấy cô viết vào túi.
....................
Gần tối.
Sara đã lấy đủ các giấy note của tất cả các phòng ban.
Cô ấy ôm hộp giấy quay lại phòng làm việc của tổng tài.
Hoàng hôn của mùa đông, chiều tà hiu quạnh, ánh sáng mặt trời mờ nhạt bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, tràn vào trong căn phòng, nhưng bên trong lại không có chút hơi ấm nào.
Trong phòng làm việc, ngón cái của Từ Kỳ Ngôn đang đặt lên môi, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Sara gõ cửa nhẹ nói: “Từ tổng.”
Lúc này Từ Kỳ Ngôn mới ngước mắt lên, hắn cầm lấy con chuột nhanh chóng tắt trang web đi, thấp giọng nói: “Vào đi.”
Sara ôm hộp giấy bước vào cửa, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp: “Từ tổng, tôi đã thu thập xong ước muốn của mọi người năm nay, theo thường lệ thì ngài nên bốc trước.”
Giọng nói của Sara cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Bởi vì kinh nghiệm làm việc nhiều năm nói cho cô ấy biết, dường như tâm trạng bây giờ của ngài ấy không được tốt cho lắm.
Từ Kỳ Ngôn lạnh nhạt nhìn cái hộp, vừa nhìn là biết hắn không hề có hứng thú gì.
Hoạt động này đối với hắn mà nói là thông lệ hàng năm, chẳng có gì thú vị cả, bốc được cái nào thì cứ mua theo những gì người đó ghi là được.
Lúc hắn vươn tay ra định bốc lấy, thì đột nhiên Sara lên tiếng nói: “Xin lỗi, Từ tổng.” Cô ấy vừa nói vừa lấy một tờ giấy từ trong túi áo khoác ra, may mắn nói:
“Xém chút nữa đã bỏ sót một cái.”
Cô ấy đặt tờ giấy bỏ vào trong hộp, nhìn Từ Kỳ Ngôn giải thích: “Khi tôi xuống lầu thì trùng hợp gặp cô Trình, nên cũng kêu cô ấy viết một tờ.”
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Đôi mắt đen bình tĩnh của hắn nhìn chằm chằm Sara.
Nhưng rõ ràng Sara nhìn thấy trong ánh mắt hắn hiện lên chút ánh sáng!
Hừm, luôn có lý do để cô ấy có thể ngồi vững vị trí trợ lý đặc biệt này trong nhiều năm.
Công việc của trợ lý không phải làm quá nhiều, nhưng quan trọng nhất chính là phải hiểu được ông chủ đang nghĩ gì, phải gãi đúng chỗ ngứa của ngài ấy.
Từ Kỳ Ngôn nghe thấy vậy thì dừng lại, hắn im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Cô ra ngoài trước đi.” Hắn liếc mắt nhìn cái hộp: “Cái này tôi sẽ đưa cho cô sau.”
Sara mỉm cười gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Bên trong phòng đã yên tĩnh trở lại.
Ánh sáng trong phòng còn mờ hơn lúc nãy.
Từ Kỳ Ngôn lặng lẽ nhìn tờ giấy màu vàng đặt trong hộp tới mức thất thần.Tờ giấy này là loại giấy note phổ biến nhất trong phòng làm việc.
Nhưng giờ phút này nó giống như có ma thuật, khiến cho tâm trạng của hắn không yên.
Hắn vươn tay ra cầm lấy, nhưng bàn tay thon dài vừa vươn ra được một chút thì dừng lại.
Hắn cảm thấy bản thân không còn chút thể diện nào cả.
Một giây trước hắn vừa xem ảnh chụp của Trình Tuyết Ý và Từ Trí Nhất đi thảm đỏ với nhau, ánh mắt ngọt ngào của hai người này khiến cho trái tim hắn đóng băng.
Thật sự rất chói mắt, chói mắt tới mức hắn muốn xé nát tấm hình đó, cho dù người đó là em trai ruột của hắn.
Nhưng giây tiếp theo khi nghe thấy tên cô, trái tim đóng băng của hắn dần được hồi sinh trở lại.
Chút ấm ức khó chịu trong lòng, bây giờ lại biến thành niềm vui.
Từ Kỳ Ngôn chưa từng vì ai mà có tâm trạng như vậy.
Cái cảm xúc kỳ lạ này cứ quấy nhiễu hắn, cho dù hắn muốn kháng cự cũng không được.
Cuối cùng bầu trời bên ngoài cũng đã tối sầm lại, bên ngoài cửa sổ không có ánh trăng, chỉ có những ngôi sao tô điểm cho nền