Chớp mắt một cái đã đến 25 tháng chạp, Trình Tuyết Ý vẫn chưa lựa được bộ phim nào, nhưng lúc này đang cực kỳ vui vẻ chuẩn bị chào đón năm mới.
Nguyên chủ không có người thân gì, nên cô muốn đón mẹ mình là Sầm Phương về nhà ăn Tết chung.
Sau khi đi tới bệnh viện để hỏi về cách chăm sóc bệnh nhân của hộ lý, thì cô và Bội Ni cùng ra ngoài mua một ít đồ Tết.
Năm mới đã sắp đến rồi, mấy ngày hôm trước cô còn bận rộn tối tăm mặt mày, hiện tại lại được đi dạo mua sắm đồ Tết.
Bên ngoài đường đều đã treo đèn kết hoa, bên trong trung tâm mua sắm và siêu thị cũng bật nhạc Tết, mọi người đẩy xe mua sắm đồ Tết, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ.
Khi cô đẩy xe tới gian hàng bán câu đối màu đỏ bắt mắt, Trình Tuyết Ý vô cùng vui vẻ lựa chọn câu đối cùng với các bác các dì.
Lúc cô đang chọn thì Bội Ni đẩy xe tới, cô nói: “Mau mau mau, em giúp chị lựa xem, lựa cái nào để có tiền, rất nhiều tiền ấy.”
Bội Ni cảm thấy Trình Tuyết Ý có chút tự nhiên, vô tư đến mức đáng yêu.
Cô bé đi tới lật xem qua xem lại, rồi cầm lấy một bức trong đó hỏi: “Phú quý phát tài thì sao chị?”
Trình Tuyết Ý không nhịn được bật cười nói: “Hình như có hơi bình thường nhỉ?”
Bội Ni: “Vậy chị muốn tìm phong cách phương Tây sao?”
Khi hai người đang chọn câu đối, thì điện thoại trong túi của Trình Tuyết Ý rung lên.
Cô lấy điện thoại ra nghe: “Hello ~”
Từ đầu dây bên này, Tô Ngu có thể nghe thấy giọng nói của rất nhiều người và bản nhạc chúc tết quen thuộc, là biết ngay con bé này lại trộm ra đường hóng gió, còn giọng nói hello này nữa, đúng là đang rất thoải mái!
Lúc trước chị ấy lo lắng về tài nguyên tới mức muốn hói đầu, mà Trình Tuyết Ý cái gì cũng không lo lắng.
Nên làm gì thì làm, không hề chậm trễ chút nào.
Đây chính là câu nói trong truyền thuyết, hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp sao.
Tâm trạng vui vẻ sau khi xem xong kịch bản biến mất ngay lập tức, Tô Ngu tức giận nói:
“Hiện tại tới công ty chuẩn bị ký hợp đồng cho phim mới này.”
Bàn tay đang chọn câu đối của Trình Tuyết Ý dừng lại.
“Là sao vậy chị Tô, không phải hôm trước chị nói là không có bộ phim nào được sao?”
“Hiện tại có một bộ phim, một bộ phim cực kỳ hay.” Tô Ngu lấp lửng nói.
Trình Tuyết Ý không thèm chọn câu đối nữa.
Cô cúp điện thoại, kéo nhẹ áo Bội Ni: “Đi thôi, không chọn nữa.”
Bội Ni tròn mắt nhìn cô, trong tay vẫn cầm vài câu đối, thắc mắc hỏi: “Dạ? Chị không cần giàu nữa sao?”
“Dựa vào cái này thì làm giàu được?”
Bội Ni: “…”
................
Khi Trình Tuyết Ý tới Thịnh Gia thì đã là một tiếng sau.
Cô bước vào phòng làm việc của Tô Ngu, phát hiện nét buồn rầu trên mặt chị ấy đã hoàn toàn biến mất, cả người đều rạng rỡ, hai mắt sáng ngời.
Cô ngồi xuống ghế xoay đối diện bàn làm việc, trêu chọc nói: “Cái gì hay mà có thể khiến cho chị Tô của chúng ta sau một đêm như được hồi sinh vậy?”
Tô Ngu không nói gì, trực tiếp đưa kịch bản trước mặt sang cho Trình Tuyết Ý: “Em xem này.”
Bìa kịch bản rất sang trọng, trên mặt bìa viết hai chữ «Vọng tộc»
Trình Tuyết Ý cầm lên, lật xem vài trang.
Tô Ngu: “Đây là kịch bản trọng điểm của Kim Việt trong năm nay, được đầu tư 300 triệu, Thi Nhất sẽ đóng vai nam chính, ngoài ra đoàn phim còn tìm các nhân viên chủ chốt của «Thành thị x hồ sơ» lúc trước, bọn họ muốn kéo dài ratings thần thoại của «Thành thị x hồ sơ»
Trình Tuyết Ý bình tĩnh lắng nghe, đang tự hỏi bản thân sẽ đóng vai phụ nào trong kịch bản lớn này.
“Đương nhiên đây không là điều quan trọng nhất.”
Trình Tuyết Ý thản nhiên nói: “Những thứ tốn tiền như vậy không quan trọng nhất, thì là cái gì mới quan trọng nhất chứ?”
“Quan trọng nhất chính là…” Tô Ngu nhìn chằm chằm Trình Tuyết Ý, chị ấy cố ý ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Cái bánh nữ chính này, rơi xuống đầu em.”
???
Trình Tuyết Ý kinh ngạc, đôi mắt trợn to.
“Không phải chứ, chị Tô có thể lặp lại lần nữa không, lúc nãy gió lớn quá em nghe không rõ!”
Tô Ngu không nhịn được bật cười.
Chị ấy hoàn toàn quên mất bản thân khi nhận được tin này còn muốn đốt pháo ăn mừng.
Một liều thuốc mạnh vẫn chưa đủ, chị ấy lại lấy hợp đồng từ trong ngăn kéo ra đưa cho Trình Tuyết Ý, ngón tay chỉ vào số tiền thù lao đóng phim: “Em xem tiếp cái này.”
Ánh mắt Trình Tuyết Ý nhìn vào nơi Tô Ngu chỉ, dãy số dài dằng dặc khiến cho cô choáng mắt.
Cô giống như một con rùa chưa được nhìn thấy thế giới, cúi đầu xuống lẩm bẩm đếm từng con số một.
“Một, mười, trăm, ngàn, vạn,…”
Tới khi đếm tới lần thứ ba, cuối cùng cô cũng xác nhận được bản thân không đếm sai.
Thật sự là 38 triệu!!!
Có phải là quá vô lý không?
Với địa vị hiện tại của cô cũng có thể nhận được nhiều tiền như vậy sao?
Trình Tuyết Ý thật sự không nói được thành lời.
Hai đời của cô, không phải, có khả năng là tám đời cô chưa từng được nhìn thấy nhiều tiền như