Ngày hôm sau là thứ sáu, cũng là ngày làm việc cuối cùng trước khi qua năm mới của Thịnh Gia.
Trước đó một ngày Sara đã gọi điện thoại cho cô, thông báo hôm nay nhớ tới công ty trao đổi quà.
Đây được xem là hoạt động tương tác giữa các nhân viên của Thịnh Gia, thật sự rất là náo nhiệt.
Hôm đó tại hội trường lớn nhất của công ty chật kín người.
Một vài nghệ sĩ của Thịnh Gia cũng tới, ngay cả nhất tỷ Ôn Nhiễm cũng tham gia.
Bởi vì hôm sau sẽ bắt đầu kỳ nghỉ Tết, nên hôm nay ông chủ lớn vẫn đang rất bận rộn xử lý công việc, vì vậy các nhân viên đều chơi rất thoải mái và vui vẻ.
Một vài nghệ sĩ bước vào còn nhận được không ít tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
Điều khiến Trình Tuyết Ý kinh ngạc, là khi cô bước vào cũng nhận được một tràng pháo tay to không kém gì so với Ôn Nhiễm.
Bên tai đều là tiếng hét to: “Nữ thần! Nữ thần!”
Gương mặt của cô bất giác đỏ ửng, sau đó mới đứng thẳng lưng vẫy tay chào hỏi mọi người.
Hôm nay Trình Tuyết Ý rất xinh, bởi vì không phải là dịp quan trọng, nên cô chỉ mặc một chiếc váy len màu trắng và áo khoác lông màu lam, mái tóc cột lỏng thả ở phía sau.
Nhìn qua thì khá thoải mái nhàn nhã, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp ôn nhu dịu dàng không nói nên lời.
Thời gian Trình Tuyết Ý ở Thịnh Gia chưa lâu, nên đa số các nhân viên đều là lần tiên được gặp cô, không nghĩ tới ở ngoài đời đều không khác gì với trên TV, dáng vẻ xinh đẹp trong sáng, khí chất sạch sẽ thanh nhã, có thể đảm nhận được hai chữ nữ thần.
Chỗ ngồi của các nghệ sĩ được xếp ở hàng ghế đầu của hội trường, sau khi tất cả mọi người ngồi xuống thì hoạt đổi đổi quà chính thức bắt đầu.
Hoạt động này thật sự khá thú vị.
Có một số nhân viên nam vì không viết giới tính trên giấy, nên đã nhận được quần áo phụ nữ, còn có các thực phẩm hỗ trợ chức năng như cẩu kỷ hay bình giữ ấm.
Những việc này khiến cho tất cả mọi người cười không ngớt.
Tờ giấy mà Trình Tuyết Ý bốc trúng, trên đó viết: Tôi muốn một lọ nước hoa mùi hương mát lạnh, vừa thanh lịch, mạnh mẽ, vừa quyến rũ, quý phái.
Với một sự kết hợp khó hiểu như vậy, Trình Tuyết Ý dứt khoát mua một bộ nước hoa dành cho gia đình của một thương hiệu nổi tiếng, nghĩ thầm người viết cái này chắc chắn là một cô gái có suy nghĩ đặc biệt khác người.
Cuối cùng người nhận được món quà của cô đúng là một cô gái rất kỳ lạ.
Các nghệ sĩ đều không quan tâm đến mức giá 800 – 1000 tệ, nên khi mua quà ra tay cực kỳ hào phóng.
Khiến cho các nhân viên của Thịnh Gia đều hâm mộ không thôi.
Bầu không khí cực kỳ ấm cúng.
Nhưng khi cô nhìn thấy mọi người đều đã nhận được quà, chỉ có mỗi phần quà của Trình Tuyết Ý là không thấy đâu, cô mới dần cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này MC của chương trình bước lên sân khấu, MC là một chị gái nhỏ xinh đẹp của phòng quan hệ công chúng, cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá, thong thả thoải mái bước lên sân khấu, cô ấy cười nói:
“Hiện tại chương trình của chúng ta đã gần kết thúc rồi, vừa nãy chúng tôi đã liên lạc với Từ tổng, biết được con số trong tay ngài ấy là số 24, cho nên xin mời người đang cầm số 24 may mắn này đứng dậy để nhận lấy ánh mắt hâm mộ của mọi người nào!”
Trong hội trường vang lên tiếng trống thình thịch.
Trình Tuyết Ý cảm thấy da đầu mình tê dại.
Không sai, cô chính là người cầm con số 24 may mắn đó.
Xin hỏi đây là vận may chết tiệt gì vậy?
Cô thật sự biến thành bé cá koi may mắn sau khi xuyên sách sao?
Trình Tuyết Ý không nhịn được nghĩ thầm, nếu sau này cô không đi đóng phim nữa, thì chỉ cần ngồi trước trung tâm xổ số mua vé số là được, nói không chừng cô còn làm giàu nhanh hơn.
Đợi mãi vẫn không có ai đứng lên, MC lên tiếng trêu chọc nói: “Có phải số 24 của chúng ta đã bị vận may của bản thân làm cho choáng váng rồi hay không?”
“Mọi người vỗ tay to một chút, để số 24 có can đảm đứng dậy nào!”
Phong cách dẫn chương trình của chị gái nhỏ này đúng là khác người mà.
Trình Tuyết Ý vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không thể tiếp tục giả chết được nữa, cô đặt tay ngực lại để bản thân bình tĩnh lại một được một chút, sau đó mới từ từ đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh vẫy tay.
Chính là muốn nói cho mọi người biết, không sai, cô chính là người bị vận may làm cho choáng váng đó…
Trong chớp mắt hội trường không còn chút tiếng động nào, ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng la hét cổ vũ vang lên không ngừng, giống như sắp làm bay nóc nhà tới nơi vậy.
Trong bầu không khí nhộn nhịp, Sara cầm điện thoại di động đi về phía cô.
Trình Tuyết Ý ngập ngừng một chút rồi mới đặt điện thoại bên tai, ở đầu dây bên kia tổng tài nói: “Đến phòng làm việc của tôi lấy quà.”
Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Đúng là tên tổng tài không có cảm xúc mà.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Tuyết Ý lên sân khấu phát biểu vài câu đơn giản, sau đó dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người đi thẳng lên phòng làm việc của tổng tài.
Trong thang máy, cô nhìn con số đang tăng dần lên, trái tim trong ngực cũng đập thình thịch theo.
Cô phát hiện không biết từ khi nào bản thân lại cảm thấy sợ hãi, nhớ lại trước đây cô còn dám xông thẳng vào phòng làm việc của tổng tài chất vấn hắn, nhưng hiện tại mỗi khi cô nghĩ tới Từ Kỳ Ngôn thì tim sẽ đập rất nhanh, hơn nữa tâm trạng cũng rất phức tạp.
Thật sự là đã nợ hắn rất nhiều ân tình…
Khi cô bước vào phòng làm việc của tổng tài, thì Từ Kỳ Ngôn đang cúi đầu xử lý văn kiện.
Dường như lúc nào hắn cũng bận rộn.
Nhìn thấy cô tới, hắn ngước mắt lên thấp giọng nói: “Em ngồi xuống trước đi.”
Trình Tuyết Ý ngồi xuống ghế xoay đối diện bàn làm việc của hắn.
Văn kiện trên bàn hắn nhiều tới mức giống như là một ngọn núi nhỏ, nhưng các văn kiện và vật phẩm đều được sắp xếp rất gọn gàng.
Không biết tổng tài có phải là cung Xử Nữ không, nhìn qua thì hắn giống như người mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế.
Sau khi ngồi đợi một lúc, cuối cùng Từ Kỳ Ngôn cũng đóng văn kiện lại.
Hắn đặt bút máy trong tay xuống, lấy một hộp trang sức từ trong tủ sau lưng ra.
Sau đó hắn xoay người lại, đẩy chiếc hộp nhung hình vuông màu đỏ rượu đến trước mặt cô: “Quà năm mới của em.”
Trình Tuyết Ý nở nụ cười cứng đờ, cô không muốn xem món đồ bên trong chút nào đâu.
Sớm biết sẽ bị tổng tài bốc trúng thì nhất định cô sẽ viết những ước muốn mà tiên nữ hay viết, dây chuyền vàng lớn là cái quỷ gì chứ!
Đều là do Sara nói chuyện kia làm cô mất tập trung!
Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy cô thất thần, thấp giọng hỏi: “Không mở ra xem sao?”
Giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
Đừng tưởng là cô nghe không hiểu, chắc chắn là tổng tài đang cười nhạo ước muốn năm mới của cô quá quê mùa!
Trình Tuyết Ý tiếp tục cười gượng: “Muốn xem, muốn xem.”
Cô cầm lấy hộp nhung trên mặt bàn.
Chiếc hộp nặng tới mức khiến cô bất ngờ, giá vàng thường được tính theo gram của nó, nếu là đồ thủ công thì còn mắc hơn, theo như cô ước lượng thì món đồ trong hộp này không hề rẻ chút nào.
Cô mở hộp ra.
Sợi dây chuyền bên trong có thể nói là sáng chói mắt.
Thật sự là một sợi dây chuyền vừa lớn vừa đắt tiền…!
Tổng tài ra tay đúng là không thể khinh thường mà.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mắt với ánh mắt thoải mái của Từ Kỳ Ngôn.
Ánh mắt kia giống như là đang hỏi cô: Nhìn thử xem dây chuyền trong hộp đã đủ đắt tiền đủ thô to chưa?
E hèm, thô to…suy nghĩ này có hơi bẩn rồi.
(tự dưng tui nghĩ đến một thứ...hêh đầu óc đen tối quá rồi aa)
Trình Tuyết Ý nhìn Từ Kỳ Ngôn rồi cúi đầu xuống nhìn dây chuyền vàng trong hộp, cô do dự một lúc rồi chậm rãi đóng nắp hộp lại.
Vẻ mặt của cô có hơi lúng túng.
Mặc dù từ ngày hôm qua cô đã trở thành nữ minh tinh có trị giá 38 triệu rồi.
Nhưng suy nghĩ của một công dân ở thành phố nhỏ chưa hoàn toàn thay đổi.
Cô nghĩ như vậy là vì tính cả dây chuyền này và những thứ trước đó, thì cô thật sự đã nhận quá nhiều quà của Từ Kỳ Ngôn rồi, hơn nữa những thứ này lại cực kỳ có giá trị.
Dưới tình huống này thì cô không thể nào yên tâm nhận quà của hắn được.
Nếu lỡ sau này tổng tài lấy lý do này để bắt cô chơi trò quy tắc ngầm, thì làm sao cô có thể nghiêm túc từ chối được chứ?
Dù sao cũng không thể vì những món quà đó mà trở nên mù quáng!
Nghĩ như vậy, Trình Tuyết Ý kiên định đẩy hộp nhung về phía hắn: “Từ tổng, cái này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”
Từ Kỳ Ngôn nghe thấy vậy thì mặt hơi sầm xuống, mày cũng cau lại.
Khuôn mặt của hắn, bây giờ lại hiện lên vẻ lạnh lùng: “Đây chỉ là