Tầm Phương muốn nói thêm gì đó, đến khi nhìn thấy ánh mắt xót xa, đau đớn, tuyệt vọng của Đồng Song, cô không có cách nào thốt ra những suy nghĩ trong lòng mình.
Rõ ràng người làm sai là cô, vì sao người phải chịu nỗi đau dày vò là anh?
Không phải Đồng Song không tốt, ngược lại anh là người đàn ông hoàn hảo nhất trong số những người đàn ông Tầm Phương từng gặp qua.
Một người tốt như anh sẽ xứng đáng với cô gái tốt đẹp hơn Tầm Phương.
Cô không có gì cả, một bên vai phải gánh vác gia đình, một bên trĩu nặng nỗi lo tiền bạc, ngay cả thân mình tương lai sẽ đi đâu, về đâu, Tầm Phương cũng chẳng biết.
Một cuộc sống bấp bênh chỉ toàn màu đen, cô lấy gì để đáp trả tình cảm kia? Lấy kia để bảo đảm mình sẽ mãi hạnh phúc cùng anh?
Hạnh phúc đối với Tầm Phương vô cùng xa vời, cô không có tự tin mình là người may mắn, cũng chẳng muốn đem yêu thương ra thử thách vận mệnh.
Thế gian xô bồ, thời gian tàn nhẫn đã khiến tim cô chật hẹp, thứ có ngự trị trong đó nhỏ nhoi như hạt cát, yếu ớt khuất phục trước cơn gió nhỏ.
Nhiều năm qua, Tầm Phương đã nếm trải muôn vàn cảm xúc hỗn tạp, đắng cay chua chát vẫn còn vương trên đầu lưỡi, tê dại gi3t chết mọi mầm mống yêu thương.
Cô làm gì dám nghĩ cho mình, làm gì dám yêu một ai.
Cho anh một lời hứa không thành hiện thực, chi bằng nhẫn tâm bóp ch3t ảo vọng vừa sinh sôi.
Có như thế mới tốt cho cả cô và anh.
Tầm Phương và Đồng Song cùng nhau im lặng ngắm nhìn thành phố, mỗi người đều có tâm sự riêng không thể giãi bày.
Chừng hai phút sau, xe buýt dừng trước mặt hai người, cửa xe tự động mở ra.
Tầm Phương nói lời tạm biệt anh rồi sải bước lên chiếc xe màu xanh đông người.
Cô tìm được hai chiếc ghế trống ở dãy sau cùng, vừa đặt mông ngồi xuống, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
Tầm Phương lấy làm kinh ngạc.
"Anh lên đây làm gì?"
Đồng Song mỉm cười, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Nhìn thái độ thoải mái tự nhiên đó của anh, Tầm Phương có cảm giác những lời từ chối trước kia, những giây phút trầm mặc đều là giấc mơ của riêng mình cô.
"Anh đưa em về nhà."
"Nhà anh và nhà em không cùng đường, anh xuống xe đi." Tầm Phương nghiêm mặt, từ chối.
"Vậy sao? Anh mới biết là nhà chúng ta khác đường đấy."
Tầm Phương lặng nhìn quang cảnh bên ngoài cửa xe, dãy nhà nối tiếp nhau vụt qua trước mắt, đèn đường như chuỗi ngọc trai vàng phát sáng trong đêm tối, uốn lượn vô tận không có điểm dừng.
Đồng Song cười cười, vờ như không nhận ra tâm tình biến chuyển của Tầm Phương, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Anh làm sao có thể không biết hai người không chung đường kia chứ? Chỉ là anh không muốn thừa nhận mình thua cuộc, không muốn buông bỏ mảnh tình chôn giấu suốt nhiều năm.
Mặt dày cũng được, bám đuôi cũng chẳng sao, chỉ cần được ở bên cạnh cô, tất cả đều xứng đáng.
Khi suy nghĩ bay đi rất xa, ý thức dần mơ hồ, Đồng Song mơ màng cảm nhận vai trái mình có thứ gì đó đè lên.
Anh choàng mở mắt, bị thu hút bởi mái tóc đen dài và gương mặt đã ngủ say của Tầm Phương.
Chỉ có khi ngủ, cô mới không từ chối anh, không đẩy anh ra xa, quay về là cô gái dịu dàng trước kia.
Ngắm gương mặt đang ngủ say của Tầm Phương, bờ môi, đầu mũi, mỗi một bộ phận được khắc vào sâu tâm trí, vĩnh hằng nguyên vẹn cùng anh tồn tại.
Đồng Song muốn đưa tay chạm vào cô, chính sự do dự đã ngăn chặn mọi dũng khí của anh.
Đến cuối cùng Đồng Song chỉ dám âm thầm nhìn ngắm, biến bản thân thành chiếc gối nằm, để cô tựa vào lúc ngủ say.
Xe buýt bon bon trên tuyến đường quen thuộc, đưa lối cô về nơi chốn không thuộc về mình.
Nhiều ngày qua, số