Khi màn đêm phủ xuống bao trùm lên nhân gian huyền ảo, là thời khắc tiệc đêm Bích Hà bước vào giai đoạn từng bừng sôi nổi.
Dưới ánh đèn lờ mờ nơi góc vắng, Đồng Song tựa người lên quầy bar, xoa đầu chán chường.
Quần áo xộc xệch, nhăn nhúm, tóc tai rối bời, rũ rượi, trông anh lúc này chả khác kẻ điên nghiện rượu là bao.
Đồng Song uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, mượn hơi men quên đi nỗi phiền muộn cắm rễ trong lòng mình.
Chiều hôm nay, anh theo dấu Tầm Phương, không ngờ đến nơi cô quay về không phải căn nhà thuê quen thuộc kia, mà là một căn nhà hai tầng mới mẻ, lộng lẫy giữa rừng hoa hồng trắng.
Người phụ nữ trung niên từ nhà bước ra nói gì đó với cô, Tầm Phương mỉm cười đáp lại, thái độ không giống người mới quen biết là bao.
Sau đó, chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Khung cửa sổ lớn nơi phòng khách xuất hiện gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, người kia thong thả chống cằm, phóng tầm mắt lên bầu trời xanh ngắt.
Bàn tay nắm vô lăng của Đồng Song thoáng run lên, hàm răng va vào nhau phát ra âm thanh vỡ vụn.
Anh đánh tay lái, một đường chạy đến Bích Hà tìm rượu giải sầu.
Muôn vàn hình ảnh, muôn vàn âm thanh dồn dập ẩn hiện, sống động trầm bổng như thật hiện hữu trong ký ức anh, hóa thành sóng trào dội vào trái tim đầy rẫy vết nứt.
Một lần nữa nỗi lo sợ lại quay về, đe dọa đến hiện tại và tương lai.
Trong quá khứ, sự tồn tại của người đó đã bao lần đè bẹp anh, tàn nhẫn đánh đổ mọi cố gắng, ngang nhiên dễ dàng cướp mất thứ anh dày công chuẩn bị, mong ước chiếm lấy cho riêng mình.
Thế sự xoay vần, trò đùa vận mệnh lần nữa quay về vị trí cũ, trêu đùa nhân loại.
Sẽ chiến thắng vinh quang hay ê chề thất bại như năm đó? Đồng Song vẫn chưa nhìn rõ.
Có điều anh luôn tâm đắc, rằng bản thân sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm năm xưa.
Lần này, người thắng nhất định phải là anh.
Suy nghĩ dẫn lối đưa anh bước vào thế giới khác, anh đảo mắt một vòng sảnh lớn Bích Hà, đâu đâu cũng là các thanh niên hừng hực sức trẻ, có người ăn mặc mát mẻ lắc lư theo điệu nhạc đang thịnh hành, có các cặp tình nhân thể hiện tình cảm ngay trên sofa, dưới ánh đèn mờ không nhìn rõ mặt.
Những chuyện đại loại như thế này, đối với người đam mê tiệc tùng, bia rượu, từ lâu đã không còn mới mẻ, hay lấy làm kinh ngạc.
Riêng với Đồng Song, anh chê bai loại thể hiện tình cảm nơi công cộng, trong tư tưởng của anh, tình cảm là của hai người, không chia sớt, không phô trương.
Đồng Song cười nhếch mép, ánh mắt dừng trên người cô gái đối diện.
Vừa đúng lúc cô ta ngẩng đầu nhìn anh.
Trong một giây, Đồng Song cảm nhận luồng khí nóng từ bên dưới dội ngược lên, nung nóng toàn thân thể, co bóp từng mạch cảm xúc rối ren.
Là một người trưởng thành, anh biết bản thân vừa bị sắc đẹp của cô ta thu hút, khát vọng nhục thân dâng cao như thủy triều, cuốn phăng những gì nhỏ nhoi, xinh đẹp nhất, trên bờ biển mềm mại, nóng bỏng.
Đó là một cô gái khá trẻ, đoán chừng tầm hai mươi bốn tuổi, làn da trắng như sứ, đôi mắt to ngập trong ánh nước được ngọn nến trên bàn chiếu rọi càng thêm long lanh, khóe môi đỏ mọng kiêu ngạo nhếch lên, khiêu khích ánh nhìn của đối phương.
Cô ta nâng ly rượu về phía Đồng Song, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Khi đi ngang người anh, vài lọn tóc xoăn hư hỏng lướt qua gò má anh, mang theo hương thơm dịu dàng, thanh mát, thoang thoảng trong không khí.
Ám hiệu đã ra, không tiếp đón thật không phải phép.
Cô gái kia bước đến cầu thang dẫn lối lên phòng nghỉ tầng trên, Đồng Song bước theo sau, mỗi bước anh đi như nạp thêm viên than hồng vào tim khiến cả người anh rạo rực, mùi hương thoát ẩn thoát hiện kia như ma quỷ siết chặt lấy cổ, kéo anh mỗi lúc một gần hơn.
Dáng đi yểu điệu, thướt tha, biến mất trong bóng đêm ở căn phòng 419, Đồng Song dừng bước, tận mắt nhìn bàn tay đẹp đẽ, mảnh khảnh, nắm cổ áo mình kéo vào trong.
Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, ngăn cách mọi âm thanh tạp nham bên ngoài.
Vừa chung đụng, chẳng màng tên tuổi đối phương, cả hai đã lao vào nhau, m*t máp từng hương vị mà bản thân thèm khát.
Anh