Đồng Song nhặt sáu tờ tiền mệnh giá cao nhất lên, dùng toàn bộ sự tức giận vò nát chúng, quăng lên ga giường trắng tinh, sau đó sải bước ra khỏi phòng.
Anh chưa vội đi ngay, dừng xe tại góc phố vắng cách Bích Hà không quá xa, đặt tay lên cửa xe hút thuốc.
Trong lúc anh đang lục lọi tìm bao thuốc lá mới thì bóng hình không quá quen thuộc rơi vào tầm nhìn.
Đồng Song ngẩng đầu, nheo mắt nhìn người ngoài xa rất lâu.
Cô ta đang bận nghe điện thoại, không biết đối phương nói gì, gương mặt xinh đẹp kia toát lên vẻ bất mãn.
Anh ngả người về sau, ngón trỏ gõ lên vô lăng, quan sát nhất cử nhất động của cô gái kia như thể đang thưởng thức bộ phim truyền hình.
Vào lúc cô ta kết thúc cuộc gọi, Đồng Song đạp chân ga chạy đến vị trí cô ta đang đứng.
Khi đó, có thể vì mình chưa tỉnh rượu hoàn toàn, hoặc vì ý định trêu ghẹo nào đó nên đã chạy đến? Đồng Song có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, khi đó trong đầu anh đang nghĩ gì?
"Có muốn hóa giang một đoạn không người đẹp?" Anh thò đầu ra, nhìn thẳng vào cô gái ăn mặc s3xy, kiêu ngạo nhìn mình như nhìn món đồ chơi tiêu khiển.
Cô ấy khoanh tay trước ngực, vẫn là điệu cười khinh khỉnh đáng ghét chọc thẳng vào mắt đối phương.
Mũi giày cao gót nhọn đá vào thân xe phát ra tiếng vang khá lớn.
"Sao? Chê tiền ít à? Hay muốn bắt mối làm khách quen của tôi? Xin lỗi nhé, trình của cưng còn yếu lắm.
Chị chê!"
Nói ba câu thì hết hai câu là xem thường người khác.
Đồng Song thừa nhận việc bản thân có kinh nghiệm sống phong phú, loại người nào, tầng lớp nào cũng từng gặp qua.
Riêng kiểu phụ nữ xinh đẹp tựa hoa ăn nói tựa phân thế này, đây là lần đầu anh được diện kiến.
Thấy thần sắc đối phương không mấy tốt, cô gái kia mỉm cười đắc ý, xoay người sải bước rời đi.
Âm thanh gót giày nện xuống mặt đường lộp cộp đánh mạnh vào màng nhĩ anh đau điếng, như hai bên có trăm ngàn tạp âm nhiễu loạn, thay phiên nhau tra tấn mình.
Trước mặt Bích Hà là đường Lê Thụ, sau lưng là đường Hằng Công.
Hai tuyến đường lớn trải dài toàn khu vực thành phố trở thành huyết mạch giao thông đường bộ quan trọng, phân bố nhiều ngã đường, thúc đẩy mọi hoạt động giao thương trong thành phố và các tỉnh thành lân cận trở nên nhanh chóng, thuận tiện hơn.
Người dân vẫn thường truyền miệng nhau rằng: "Mua đất Lê Thụ chẳng khác nào tự vẫn trên đường Hằng Công".
Câu này có nghĩa là: Mỗi tấc đất ở Lê Thụ đắt đến mức có thể so với chiếc Audi, Mercedes...!chạy bon bon trên đường Hằng Công.
Chỉ với mười ba từ đó đã có thể lột tả sự đắt đỏ của hai tuyến đường huyết mạch thành phố.
Dĩ nhiên, người nắm trong tay bất động sản ở đây không phải quyền cao chức trọng, cũng là doanh nhân nắm vài chục tỷ trong tay.
Từ ban công tầng hai mươi lăm của khu chung cư VG, người đàn ông trung niên mặc trên người bộ đồ ngủ thoải mái ngồi xuống ghế mây, kìm nén cơn phận nộ trước những lời con gái nói qua điện thoại.
"Cha yêu dấu của con ơi! Con gái cha vừa tốt nghiệp xong là cha đã bắt con về nước liền.
Huhu! Con không muốn đâu, cha cho con ở đây ba tháng đi mà.
Con muốn chia tay bạn bè, đi du lịch vài nơi rồi về, không được sao cha?"
"Không được.
Con không phải con nít nữa đâu Trinh,