Biệt thự
Anh về nhà đứng trước cửa phòng cô định lên tiếng nhưng thấy đây là thời điểm nhạy cảm không nên giải quyết quá nhanh vội nên đã chậm quay đi bước lên phòng.
Anh lên phòng không vào thay quần áo rồi cứ nằm ịch ở trên giường mặc cho những vết thương đang gào thét, xẻ xéo da thịt làm anh đau.
Trong đầu anh cứ thấy ăn năn về những gì nãy đã làm với cô không biết cô có bị di chứng tâm lí không nữa, mong sau vài ngày này cô sẽ không sợ hãi mà lảng tránh anh không anh sẽ buồn chết mất.
Anh đau khổ tâm anh đau, thể xác anh đau,chưa bao giờ anh lại cảm thấy tội lỗi với một cô gái và muốn cô ấu tha thứ như bây giờ.
Không biết từ đâu ra một giọt nước nóng hổi chảy trên gò má anh.
Là anh đang khóc sao? Khóc cái gì chứ?
Lúc trước khi cứu mẹ khỏi tay của tên cha tệ bạc thì khi đó anh mới quỳ rạp xuống cầu xin khóc lóc ông ta không đánh mẹ anh và kể từ đó trở đi anh không hề rơi một nước mắt nào dù khi đi đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đi chăng nữa.
Vậy mà thời điểm này anh lại rơi nước mắt vì sợ một cô gái không tha thứ cho anh....!
- Haha thật nực cười.....!
Anh cứ vậy chìm trong nước mắt rồi ngủ thiếp đi.
___________
Sáng hôm sau
Sau khi ngủ được một giấc rất lâu cuối cùng tâm trạng cô cũng khá hơn được một chút nhưng chỉ là vết cắn của anh mạnh quá khiến cô khá rát ở ngực.
Bôi thuốc xong cô lấy túi đi làm.
Dù gì thà đi làm còn hơn, làm ra những chiếc bánh ngon lành rồi được khách khen là niềm vui đối với cô chứ ở nhà này chán quắc luôn.
Cố trấn an tinh thần không nhớ lại chuyện hôm qua nữa, cô lắc lắc cái đầu rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi cổng, ngước nhìn lên bầu trời quang đãng trong xanh mà hít một hơi thật sâu cho sảng khoái đầu óc rồi vui cười tủm tỉm bước đi một cách vui vẻ.
Cửa hàng
Cô đi vào chào mọi người làm ở đó nhưng bọn họ lại nhìn cô bằng ánh mắt lạ, nhất là bà chủ.
Bà ta đi đến nắm lấy cổ tay cô bảo:
- Hôm qua sao cô lại về sớm vậy? Bình thường bảy giờ mới về mà? Với lại tôi thấy cái cậu mà cô bảo là anh trai ấy, hôm qua mới đánh nhau với cái cậu nam sinh kia rồi cậu ấy còn cưỡng bức cô trong xe.
Lời nói của bà khiến cô có chút xấu hổ rồi giây sau cô tươi cười với bà ta rồi nói:
- Bà chủ à, chuyện riêng của tôi mong bà đừng xen vào nó rắc rối lắm..
chi bằng bà đừng để ý thì hơn.
Nếu hôm qua anh ta có gây tổn hại gì cho cửa hàng thì tôi sẽ đến bù lại...bà thấy vậy được chứ
Cô nói rất chậm rãi, từ tốn nhưng có gì đó sai sai hình như là cô đang cảnh cáo bà ta vậy.
Cái câu " Bà thấy vậy được chứ " lúc đó cô liền trợn trừng mắt lên một cách khá man rợ rồi xoáy sâu vào mắt bà ta.
- À vậy được, cô mau đi làm việc của mình đi
- Vâng
Cô vào căn bếp quen thuộc rồi đeo tạp dề vào bất đầu làm bánh, cũng có vài người hỏi nhưng đều bị cô phủ nhận rồi lơ đi.
Chiều
- Ay chết rồi thùng rác đầy quá phải đem đi đổ mới được.
Giọng của Ái Linh vang lên khiến cô chú ya đến cái thùng rác đã đầy ngập đó
- A để tôi đi đổ giúp cô
- Phiền cô rồi
Đem túi rác to bự đó ra ngoài để thì cô bắt gặp thấy Thế Kiệt đang dải bước trên đường, đôi giày trắng nhẹ lướt trên mặt đất trông thật tao nhã cô khẽ mỉm cười định gọi cậu ta nhưng khi trông thấy một nữ sinh đi qua cậu liền hất tung cái váy của cô gái đo lên.
- Á cậu làm gì vậy?
Cậu ta liền áp sát cô gái ấy vào tường rồi thủ thỉ gì đó hành động đó làm cô như phát điên đã tỏ tình cô rồi mà còn làm ra cái hành động biến thái đó đúng là tên đểu cáng mà
- " chó má, haha bị lừa rồi vậy