Cô về đến nhà thì thấy nhũ mẫu cô bất ngờ gọi bà
- Nhũ mẫu trở về rồi ạ?
Bà đang xắp xếp lại cốc chén đĩa nghe thấy tiếng cô bà quay lưng lại
- A Nhi Lan lâu lắm không gặp con
- Dạ nhũ mẫu về quê đến gần hai tháng làm con cũng nhớ bà lắm.
Nhũ mẫu dạo này khỏe không ạ
- Ta vẫn vậy, mà con dạo này da dẻ trông cũng mịn màng hồng hào ra phết đấy.
Ủa tay và quần áo con sao bẩn vậy?
- À..không may con ngã ấy mà có gì đâu!
Hai bà cháu cứ đứng cười nói rồi bỗng nhiên nhũ mẫu khựng lại nhìn cô chăm chăm rồi bà lên tiếng
- Con và Trịnh Thiên có vấn đề gì à? Ta vừa lên phòng thấy nó vật ra đó trên người toàn là vết thương, người lại nóng nữa.
Ta đã cố thay quần áo cho nó mà nó lại không muốn.
Còn nói phải có con đến nó mới chịu thay.
- " Anh ta hôm qua bị đánh mà đến hôm nay vẫn chưa chịu thay quần áo...tên này nếu bị ốm hay sốt gì thì cũng đừng làm khổ đến người khác như vậy chứ "
- À con và anh ta cũng không có gì đâu ạ
- Này ta nấu cháo cho nó rồi con đem lên phòng nó đi rồi bảo nó ăn dùm ta.
Chứ nhìn cái bộ dạng lên lết đó ta cũng thấy xót trong lòng
Bà mang bát cháo đến đưa cô.
- Đây con đi đi
- À vâng để vậy con thử
Cô đem tô cháo vào phòng anh thì thấy cái bộ dạng thê thảm của anh, nửa tỉnh nửa ngủ lại trên người chằng chịt vết thương, miệng thì cứ lẩm bẩm gọi tên cô.
Cô liền để bát cháo xuống rồi chạy vào nhà tắm lấy ít nước với khăn lau mang ra để lau người cho anh
Cô cởi cúc áo anh ra rồi lau qua người xong xuôi lại đến bôi thuốc.
Anh cứ vậy nằm im nhìn cô nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho mình.
Suốt quá trình đó vô không hề hó hé câu nào mặc dù biết anh đã tỉnh và đang nhìn mình.
Xử lí vết thương xong cô quẳng bát cháo cho anh để xấp tiền bên cạnh rồi lững thững ra khỏi phòng
- Khoan đã!! Chuyện hôm qua tôi...!
- Anh không cần phải nói nhiều đâu, ai mà chẳng có lúc bộc phát đến nỗi điên loạn chứ.
Chưa để anh nói lời xin lỗi nào cô đã đi luôn.
Anh lại cứ thế tự xúc cháo ăn
- " Cứ tưởng cô ấy đút cháo cho mình chứ, nói vậy nhưng chẳng biết cô ấy có tha thứ cho mình không nữa mai phải kiểm chứng lại mới được"
__________
Sáng
Anh xuống nhà thì cô đã đi làm luôn rồi
- Chậc không ngờ làm ăn cũng giờ giấc vậy đấy
Anh thấy trong người khỏe rồi với lại phải làm việc ngay để tối còn giả vờ ốm nữa chứ.
Thấy trong phòng làm việc hơi ngột ngạt nên anh đổi gió ra thử phòng khách ngồi xem sao.
Rồi một thư kí riêng bước vào mang tài liệu đến cho anh
- Cậu để đó đi rồi báo cáo doanh thu tháng này cho tôi
- Dạ doanh thu tháng này công ty ta thu về là một trăm tỉ ạ
- Tốt lắm, giờ cậu đi được rồi
Anh thư kí khẽ cúi đầu rồi đi khỏi thì cái con ả Trương Kiều kia ngúng nguẩy đi ra khi nghe thấy con số một trăm tỉ kia, mắt ả ta sáng quắc như đèn pha ô tô phải đi moi móc một chút lợi lộc gì từ anh nữa chứ.
Cầm theo cốc nước trên tay đi đên chỗ anh rồi cố tình hất văng nước vào người anh làm ướt đẫm một mảng áo sơ mi trắng
- A xin lỗi cậu tại vô tình em làm đổ nước lên người cậu để em lau cho cậu
- Thế bây giờ tôi đánh chết cô tôi cũng bảo là vô tình nhá
- Kìa cậu? sao cậu lại nặng lời với em thế,em chỉ..
- Phắn đê!! cho ông đây làm việc
Anh lườm nguýt ả ta thấy ả vẫn lì đòn anh sút chân đá vào mông ả một