Chương 12: Hai món đồ có thể đạp thẳng Nghê San xuống địa ngục
Trong phòng tổng thống của khách sạn Nhạc Tân, máy tính xách tay trên bàn đang phát một đoạn video giám sát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo thanh tiến độ càng ngày càng dài ra, biểu cảm trên mặt Thu Danh Duy cũng dần dần thay đổi.
Lúc trước khi đọc đến đoạn này trong tiểu thuyết, cô không có cảm giác gì quá nhiều. Dù sao thì đó cũng chỉ là những dòng chữ lạnh như băng nên không có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy đoạn video giám sát như mình đã có mặt ở hiện trường, cô mới cảm nhận được sự chấn động.
Hơn nữa lúc nhìn thấy nguyên thân kéo Lục Cảnh Thâm ra ngoài để rồi bản thân mình bị chiếc xe đè, đau đớn không chịu nổi sức nặng của chiếc xe mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, cô bắt đầu có cái nhìn mới với nhân vật nữ chính bị độc giả mắng là "Đồ ngu ngốc yêu đương mù quáng".
Trên đời này có rất nhiều kẻ vì tình yêu mà khóc lóc như mưa, vừa gào vừa làm ầm ĩ, nhưng người vì tình yêu mà bất chấp cả mạng sống thì đã ít càng ít thêm.
Thảo nào Lục Cảnh Thâm lại nhất quyết một lòng với Nghê San như vậy. Chính mắt nhìn thấy một cô gái vì cứu mình mà suýt nữa phải chết, ai mà không cảm động chứ? Đáng tiếc là trong cái video theo dõi mà anh ta được xem, ngay cả gương mặt của nữ chính cũng đã bị thay đổi!
Thu Danh Duy đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Vì một Nghê San hèn hạ đê tiện, vì một Lục Cảnh Thâm có mắt như mù, vì cái kẻ vứt bỏ lương tâm bên người mình bây giờ. Cả ba người bọn họ đều là lưỡi đao sắc bén làm tổn thương một cô gái vô tội.
Thanh tiến độ đi đến cuối, màn hình tối xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông mang lại sự bất ngờ kia chà xát tay rồi nịnh nọt hỏi: "Ba à! Ngài có hài lòng với độ nét cao của video giám sát trực tiếp bản gốc không?"
Thu Danh Duy nhìn ảnh ngược mờ mờ của bản thân, khóe môi chầm chậm nhếch thành một độ cong lạnh như băng, trong lòng cô đã có tính toán.
"Hài lòng chứ, sao lại không hài lòng được? Tôi vô cùng hài lòng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba tiếng hài lòng liên tiếp khiến người đàn ông kia nở hoa trong lòng: "Vậy... Vậy năm nghìn vạn chúng ta đã thỏa thuận thì sao?"
"Yên tâm, sẽ không quên món tiền này của anh." Thu Danh Duy nói xong bèn lấy một tấm chi phiếu từ trong ví ra, đưa tới trước mặt anh ta.
Người đàn ông kia vội vàng thò tay ra nhận lấy.
Nhưng đúng lúc này, Thu Danh Duy lại thả tay ra khiến tấm chi phiếu trượt khỏi ngón tay mình, bay bay giữa không trung một lúc rồi cuối cùng rơi xuống tấm thảm xa hoa dưới chân cô.
Người đàn ông kia ngẩn người, không hiểu được ý của cô: "Ngài đây là..."
"Chẳng phải muốn tiền à?" Thu Danh Duy liếc nhìn tấm chi phiếu dưới mặt đất, vẻ mặt khinh thường như đang bố thí cho một tên ăn mày: "Quỳ xuống mà nhặt đi."
Có được hơn một trăm vạn từ Nghê San, sau đó lại dùng thủ đoạn kiếm thêm nên bây giờ anh ta cũng được xem như người có tiền rồi. Chẳng qua người có tiền cấp trăm vạn và người có tiền cấp nghìn vạn không thể nào so sánh với nhau được.
Thế nên mặc dù nhận ra hành động này của Thu Danh Duy có chứa ác ý và sự sỉ nhục rõ ràng nhưng anh ta vẫn vứt mặt mũi sang một bên rồi quỳ gối xuống.
Vốn dĩ tưởng vậy là xong việc, ai ngờ lúc anh ta sắp đụng được tới tấm chi phiếu kia thì một bàn chân lại bất ngờ giẫm lên nó.
Anh ta tức giận ngẩng đầu hỏi: "Cô có ý gì?"
"Anh!" Thu Danh Duy khoanh tay dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống dưới: "Sao nào, tiền tới tay rồi không gọi ba nữa à?"
Nếu đã có tiền rồi thì sao anh ta còn phải quỳ ở đây nữa? Người đàn ông kia nhịn nhục, nuốt cơn tức xuống rồi cười xòa: "Sao vậy được chứ! Tôi lỡ lời ấy mà! Lỡ lời thôi! Nhận được tiền rồi ngài vẫn là ba tôi!"
Thu Danh Duy nhướng mày nhìn anh ta, không tỏ thái độ gì.
Năm nghìn vạn còn đang nằm dưới chân cô đấy! Người đàn ông kia không muốn thất bại trong gang tấc nên tiếp tục tìm cách làm cô vui.
"Ba à! Ngài phải tin tưởng tôi chứ! Tôi kính trọng và tôn sùng ngài từ tận đáy lòng cơ!" Anh ta nói xong còn tự tát vào miệng mình một cái: "Vừa rồi là tôi sai, không nên lỡ miệng gọi sai. Xin ngài hãy bớt giận, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngài đừng so đo với tôi."
Thật đúng là một kẻ hèn hạ đê tiện vì tiền mà cái gì cũng có thể làm được!
Sự khinh thường dưới đáy mắt Thu Danh Duy lại càng hằn sâu. Cô mỉa mai: "Mấy cái bạt tai này cũng xuất phát từ đáy lòng anh à? Cũng nhẹ nhàng quá nhỉ."
Biểu cảm trên mặt người đàn ông đờ ra, bàn tay đang vả miệng cũng dừng giữa không trung. Sau khi chần chừ một lát bèn nâng tay lên cao hơn rồi tự tát thật mạnh xuống mặt mình.
Tiếng "bốp" vang dội và vô cùng rõ ràng trong căn phòng im ắng.
"Ba à, ngài xem xem như vậy đã đủ thành tâm chưa?" Người đàn ông kia đau đến nỗi nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cứ cố gắng nở một nụ cười nịnh nọt khiến anh ta trông rất buồn cười.
Thu Danh Duy liếc nhìn năm ngón tay dần dần hiện lên trên khuôn mặt kia rồi hừ khẽ một tiếng: "Chỉ một cái vậy thôi hả?"
Còn đánh nữa à? Người đàn ông kia trố mắt, hoàn toàn không ngờ được rằng cô gái trông có vẻ nhu mì, dịu dàng trước mặt này thế mà lại tàn nhẫn như vậy!
Anh ta nhìn bàn tay đã tê dại của mình, suýt nữa thì không kiềm chế được mà đánh cô một trận.
Nhưng nghĩ lại thì đến tiếng ba mình cũng gọi rồi, quỳ cũng quỳ rồi, miệng cũng vả rồi, lúc này mà trở mặt chẳng phải đang kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Thế là anh ta khẽ cắn môi, nuốt hết tất cả cảm xúc vào bụng rồi tiếp tục trưng ra khuôn mặt tươi cười, trông cứ như thái giám thích nịnh bợ trong phim cung đấu vậy: "Ngài nói rất đúng! Một cái tát sao mà đủ được chứ? Tôi sẽ đánh đến khi ngài vừa lòng mới thôi."
Thu Danh Duy chống cằm lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, chờ anh ta biểu diễn.
Người đàn ông kia hít vài hơi thật sâu rồi lúc này mới giơ tay lên, tiếp tục vả vào mặt mình.
Từng tiếng "bốp bốp" không ngừng vang lên.
Thu Danh Duy bình chân như vại đứng tại chỗ nhìn gương mặt người đàn ông kia dần dần sưng tấy lên, cuối cùng hoàn toàn biến thành một cái đầu heo.
"Ba à, ngài đã nguôi giận chưa?" Người đàn ông kia chịu không nổi nữa, hai hàng máu mũi trào ra, ngẩng đầu đáng thương hỏi.
"Được rồi." Cuối cùng Thu Danh Duy cũng tha cho anh ta.
Anh ta như trút được gánh nặng, lau máu mũi trên mặt mình một chút rồi nhìn chằm chằm tấm chi phiếu dưới chân Thu Danh Duy, chần chừ hỏi: "Thế... Ba à, ngài có thể hơi nâng bàn chân ngọc ngà, quý giá của ngài lên một chút được không? Tôi sợ tay tôi sẽ làm dơ chân của ngài mất."
Thu Danh Duy nhấc chân lên, để lộ một tấm chi phiếu với hàng số dài.
Vẻ uể oải của người đàn ông kia nhanh chóng biến thành vui tươi hớn hở. Quả nhiên là một kẻ thấy tiền sáng mắt, ngay cả thể diện cũng chẳng cần!
Thu Danh Duy không nhìn nổi nữa nên xua tay ý bảo anh ta