Chương 11: Mới quen nhau không bao lâu đã gọi Tiểu Duy?
Nếu không phải sợ có mấy tay săn ảnh đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đây muốn kiếm chuyện thì Bạc Nguyên Triệt thật sự muốn xốc mũ lên cho cái gã xấu xí này nhìn xem anh là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trai bao con mẹ mày ấy!
Anh tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng không ngừng, cảm giác vui sướng vì tìm được ân nhân đã hoàn toàn tan biến, quai hàm bạnh ra trông vừa lạnh lùng vừa cứng ngắc.
Thu Danh Duy thấy vậy thì buồn cười lắm.
Thật ra không thể trách cô có ý định xấu xa muốn đùa giỡn anh được. Chọc ghẹo cậu chàng này thật sự rất vui!
Người đàn ông mang lại sự bất ngờ kia nghĩ mình đã nịnh đúng chỗ, làm kim chủ nhà mình vui rồi nên cũng cười toe toét theo.
Thu Danh Duy cười thì là cảnh đẹp ý vui chứ anh ta mà cười thì thật sự vô cùng cay mắt và đáng khinh. Đã thế còn vô tư để nước miệng chảy ròng ròng rồi giơ cái tay bẩn thỉu ra vỗ vỗ lên ngực Bạc Nguyên Triệt, nói cứ như mình là một người thành công vậy: "Anh đẹp trai à, tôi và bà chủ đây có chút chuyện làm ăn cần bàn. Anh ra ngoài cửa chờ chút nhé. Yên tâm đi, sẽ không thiếu tiền boa cho anh đâu."
Nếu không có vành nón đè thấp xuống che đi thì sự hung ác đang tuôn như suối trong mắt Bạc Nguyên Triệt có thể đâm thủng luôn anh ta rồi.
Thu Danh Duy biết dừng đúng lúc nên quát người đàn ông kia: "Đừng tưởng mình khôn. Cậu ấy là bạn tôi, anh tôn trọng cậu ấy một chút đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai chữ "bạn tôi" khiến Bạc Nguyên Triệt hơi sửng sốt, cơn giận cũng bay mất một nữa, không so đo với trò đùa dai của cô lúc nãy nữa.
Người đàn ông kia cũng giật nảy mình, cười ngại ngùng nhìn về phía Bạc Nguyên Triệt rồi giải thích: "Ngại quá, vừa rồi tôi nghe cô ấy nói..."
"Tắm rửa sạch sẽ cho cô ấy ư?" Bạc Nguyên Triệt tiếp được lời anh ta nói, lại mỉa mai bằng giọng điệu lạnh như băng: "Trong đầu anh chỉ có mấy suy nghĩ thấp kém này thôi sao? Chẳng lẽ những lời này không thể là lời nói đùa giữa các cặp đôi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông kia bị anh nói cho cứng họng, mắt đảo qua đảo lại giữa Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt, hoàn toàn không hiểu được trọng điểm trong lời nói của anh: "Ặc... Hai người... là một đôi à?"
Lúc thốt ra những lời đó Bạc Nguyên Triệt không nghĩ nhiều. Bây giờ anh mới nhận ra rằng mình đã đưa ra một cái ví dụ rất mập mờ.
Anh hắng giọng rồi hơi xấu hổ chữa cháy: "Tôi lấy đại một cái ví dụ như vậy để anh đừng lấp đầy đầu mình bằng mấy suy nghĩ đường ngang ngõ tắt đó nữa thôi."
Bầu không khí trong chốc lát trở nên gượng gạo.
Thu Danh Duy là người đánh vỡ sự im lặng này. Cô nghiêng người để trống một lối, ý bảo người đàn ông kia: "Anh đi vào trước đi."
Anh ta khom lưng cúi đầu đi vào phòng, tìm một chiếc bàn đặt máy tính xách tay lên rồi mở đoạn video giám sát trị giá năm nghìn vạn kia ra, sau đó xoa xoa tay chờ đợi Thu Danh Duy.
Ngoài cửa.
Thu Danh Duy khoanh tay nghiêng đầu liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt rồi nở một nụ cười thâm thúy: "Cặp đôi à?"
Biết cô muốn chọc ghẹo mình nên Bạc Nguyên Triệt hơi bất đắc dĩ làm sáng tỏ: "Tôi lấy bừa cái ví dụ thôi mà."
"Ồ, vậy hả." Thu Danh Duy ra vẻ tiếc nuối: "Tôi còn nghĩ đề nghị này không tồi chút nào, đang suy xét xem có nên nhận hay không nữa chứ."
Mặc dù biết rõ cô đang cố ý trêu đùa mình nhưng tim anh vẫn đập loạn nhịp không thể kiểm soát được.
Bạc Nguyên Triệt quay mặt qua chỗ khác. Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh mới nhớ ra chuyện chính. Anh lấy điện thoại di động ra hỏi lại thông tin liên lạc của cô: "Thêm WeChat nhé? Sau này có mời cô đi ăn tối cũng tiện liên lạc."
Lần này Thu Danh Duy không từ chối nữa. Dù sao thì một mình cô ở thành phố Nhạc cũng rất nhàm chán, làm quen với một người bạn có thể cùng nhau uống rượu tám chuyện cũng vui. Thế là cô sảng khoái mở tường nhà mình ra cho người ta xem mã QR.
Tài khoản WeChat mới đăng ký của cô trống trơn. Vài giây sau, trong thông tin của cô đã có thêm bạn tốt. Cô thuận miệng nói: "Cậu là người bạn tốt đầu tiên trong tài khoản mới của tôi đấy."
Bạc Nguyên Triệt sửng sốt rồi vô thức hỏi: "Thế tài khoản cũ của cô đâu?"
"Xóa rồi, không dùng nữa."
"Vì sao?" Bạc Nguyên Triệt tò mò: "Người nhà và bạn bè muốn liên lạc với cô thì phải làm sao bây giờ?"
Từ lúc gặp Lục Cảnh Thâm, trái tim của nguyên thân đã đặt hết lên người anh ta, không còn để ý đến người khác phái nào khác nữa. Người mà cô ấy cho là người bạn thân nhất lại đâm cho cô ấy một đao sau lưng, khiến cô ấy không còn dám tin vào bất kỳ ai. Nửa năm trước, ba cô ấy cũng qua đời nên cô ấy không còn họ hàng thân thích nào ở thành phố Bái nữa. Mà người chồng trông có vẻ như là người duy nhất cô ấy còn có thể dựa vào thì lại ôm ấp người phụ nữ khác, ép cô ấy phải nhanh chóng ký tên lên đơn xin ly hôn.
Thế nên dù Thu Danh Duy không xuyên đến đây thì ở thành phố Bái nguyên thân cũng chỉ còn một mình cô đơn nữa mà thôi.
"Người thân trong nhà tôi mất cả rồi, bạn bè cũng chẳng có ai thật lòng thật dạ, cho nên không ai cần liên lạc với tôi cả." Thu Danh Duy trả lời một cách rất thờ ơ.
Nhưng chính cái dáng vẻ không thèm quan tâm này lại khiến ngực Bạc Nguyên Triệt như bị đâm vào một nhát. Anh rất muốn biết trước khi đến thành phố Nhạc có chuyện gì đã xảy ra với cô nhưng dù sao thì đây cũng là việc riêng của người khác. Anh sợ nếu mình hỏi bất chấp thì sẽ làm cô khó chịu. Thế là Bạc Nguyên Triệt kiềm chế sự tò mò trong lòng, quơ quơ di động rồi nói với cô: "Bây giờ cô có rồi đấy."
Thu Danh Duy liếc nhìn sang. Cô chú ý thấy hình như tên mình nằm trong mục địa chỉ liên hệ có gắn dấu sao thì không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ mình tiện tay giúp đỡ người ta lại có thể nhận được sự trân trọng như vậy từ anh.
Thế là khi mở miệng lần nữa, cô bỏ đi giọng điệu trêu tức lúc nãy rồi nghiêm túc hỏi: "Cậu tên gì?"
Nghe thấy câu hỏi này, Bạc Nguyên Triệt ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên là hay là cô lại nói đùa. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt cô, anh lại không nhìn thấy chút trêu đùa nào trong đó.
Trái cổ anh lăn lên lăn xuống rồi thốt ra một câu không thể tin nổi: "Cô không biết tôi sao?"
Thu Danh Duy nhướng mày: "Không biết cậu mà cậu còn có thể ngồi vào danh sách bạn tốt của tôi à?"
Thấy cô không nhận ra ý trong lời của mình, Bạc Nguyên Triệt vội nói: "Không phải, ý của tôi là... Chẳng lẽ trước kia cô cũng không biết tôi ư?"
Thu Danh Duy sực nhớ ra, người này là một ngôi sao, có vẻ còn thuộc hàng khá nổi tiếng nữa nên mới cảm thấy việc cô biết anh là việc đương nhiên.
Cô tìm đại một cái cớ cho qua chuyện: "Tôi không theo đuổi thần tượng."
Đây không phải là vấn đề theo đuổi hay không theo đuổi, mà là khắp Trung Quốc đâu đâu cũng có bài hát của anh, quảng cáo mà anh đóng, chương trình mà anh tham gia, từ bà lão tám mươi đến bạn nhỏ còn ở nhà trẻ đều biết anh là ai.
Cô vừa từ trong mộ cổ chui ra đấy à?
Bạc Nguyên Triệt đột nhiên có cảm giác nghi ngờ sâu sắc với danh hiệu siêu sao hàng đầu giới giải trí của bản thân.
Thu Danh Duy để ý thấy vẻ mặt quái dị của anh nên hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Bạc Nguyên Triệt không muốn làm cho bản thân trông có vẻ quá tự cao tự đại nên anh bỏ qua chuyện này rồi nói cho cô biết: "Tên tôi là Bạc Nguyên Triệt. Bạc trong bạc nhược, nguyên trong nguyên gốc, triệt trong triệt để."
Thu Danh Duy cúi đầu đánh chữ.
Ngón tay trắng nõn của cô sáng lên, xinh đẹp đến độ trông