Chương 16: Đến lúc giành lại công bằng cho Niệm Niệm
Bất kỳ cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo máu chó nào cũng có một chàng nam phụ thâm tình đứng đằng sau nữ chính, lặng lẽ hi sinh vì cô, say đắm chờ đợi cô. Chỉ tiếc rằng nữ chính chưa bao giờ quay lại nhìn anh ấy lấy một lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt như ngấm ngầm chịu đựng của người đàn ông làm Thu Danh Duy khẳng định rằng nhất định anh chàng này chính là nam phụ thâm tình trong truyền thuyết.
Mặc dù từ giữa truyện đổ lại anh ấy ít đất diễn, giữa truyện về sau thì cô bỏ dở không đọc nữa nhưng chỉ vài nét bút ít ỏi cũng cho cô ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Cháu đích tôn nhà họ Cố - chồng chưa cưới được ba Thu tự mình chọn ra cho nguyên chủ, là con nhà tài phiệt hoàn hảo về mọi mặt.
Giờ mới thấy mắt nhìn của thế hệ trước quả là đau đớn.
Ngoại hình và khí chất của tên trước mặt bỏ xa Lục Cảnh Thâm mười tám con phố cơ mà? Cô thật lòng muốn hỏi nữ chính rốt cuộc người chồng chưa cưới này không ngon ở chỗ nào vậy?
Tiếng chim vỗ cánh ngoài biển khơi xa xôi vọng đến phá vỡ bầu không khí im phăng phắc giữa hai người.
Thu Danh Duy lấy lại bình tĩnh, tiến hai bước về phía anh chàng nọ rồi thoải mái chào hỏi: "Anh tìm em à?"
"Đúng vậy, anh tìm em." Cố Trì đáp rất thẳng thắn, vừa vui mừng vừa chưa hết bàng hoàng khi thấy cô vẫn còn lành lặn đứng trước mặt mình.
Nghĩ đến chuyện cô giấu nhẹm bệnh nan y của cô, chịu đựng nỗi sợ hãi và đau đớn một mình, Cố Trì kìm lòng không đặng đỏ hoe mắt, hơi thở dần trở nên nặng nề cũng có phần nghẹn ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không nói với anh?"
Thu Danh Duy tưởng anh ấy đang nhắc đến chuyện mình và Lục Cảnh Thâm ly hôn nên nét mặt đầy tự nhiên: "Có phải chuyện lớn gì đâu, đi nói khắp nơi làm gì cho mệt."
"Không phải chuyện lớn?" Cảm xúc Cố Trì tưởng chừng sắp vỡ òa, anh ấy vô thức cao giọng lên, giọng ngày một run rẩy hơn: "Sao em chẳng biết quan tâm tới cơ thể mình thế hả? Bị bệnh mà còn lén tới đây một mình, có biết anh lo cho em chừng nào không?"
Câu chất vấn của anh ấy làm Thu Danh Duy sững sờ: "Anh... Biết ư?"
Lúc cô xuyên không tới đây, nguyên chủ vẫn chưa kể chuyện mắc bệnh nan y với ai nên đương nhiên cô cũng không có ai để nói cùng, sao Cố Trì biết được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy phản ứng đó của cô, con tim Cố Trì lạnh ngắt: "Vậy ra... Nếu anh không hỏi thì em định cứ giấu mãi đúng không?"
Anh ấy buồn bã cười: "Trong mắt em, anh chỉ là kẻ râu ria thôi mà nhỉ?"
Câu này rất chi là khó trả lời, Thu Danh Duy chưa một mảnh tình vắt vai hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào. Cô rất có thiện cảm với anh nam phụ này nên khi thấy đôi mắt đỏ hoe của anh chàng, lòng cô cũng nghẹn lại theo.
Nếu cô là tác giả, cô nhất định sẽ viết Lục Cảnh Thâm chết để nam phụ tuyệt vời này lên chức, happy ending với nữ chính.
Chỉ tiếc rằng cô không phải.
Cô chỉ là cô hồn trời xui đất khiến đi tới thế giới này, lại còn chiếm đoạt thân xác của người con gái anh ấy yêu...
Bởi vậy, đối mặt với nam phụ thâm tình này, cô thấy vô cùng áy náy.
"Đương nhiên là không rồi!" Thu Danh Duy cẩn thận trả lời: "Chỉ là em thấy em có thể một mình đối mặt với chuyện này thì tội gì phải gây rắc rối cho người khác thôi."
Cố Trì không biết nên nói gì mới phải.
Trông cô yếu ớt là thế nhưng lại luôn để lộ sự kiên cường ngoài dự đoán của anh ấy, hoặc có lẽ chẳng qua là vì anh ấy không phải người mà cô muốn dựa vào mà thôi...
"Xin lỗi, anh không thể để em đối mặt với chuyện đó một mình được." Cố Trì nhìn cô thật lâu, lộ vẻ cứng rắn hiếm có trước mặt cô: "Nếu em không muốn trở về thành phố Bái thì anh sẽ ở đây với em."
Nam phụ thâm tình quả là nam phụ thâm tình, luôn xuất hiện vào thời khắc nữ chính cần nhất. Nhưng tiếc thay, Thu Danh Duy không thể nhận lòng tốt ấy.
Người anh ấy yêu là Thu Niệm ngây thơ, tốt bụng, không hiểu sự đời trong quá khứ chứ không phải cô. Không có lý do gì để cô chiếm đoạt thân xác của nguyên chủ rồi còn hưởng nguyên sự dịu dàng không thuộc về mình.
Chưa kể, nhiều nhất ba tháng nữa cô sẽ rời khỏi trần gian, trao niềm hy vọng cho anh ấy mà không biết suy nghĩ thì sau này sẽ chỉ khiến người ta tuyệt vọng hơn thôi.
Cố Trì là một nhân vật cô đánh giá cao trong cuốn tiểu thuyết, anh ấy xứng đáng nhận được một kết cục tốt hơn mà không phải ở đây với cô, như thế chỉ tổ tốn thời gian, lãng phí tình cảm của anh ấy mà thôi.
Thế nên cô cũng đã có quyết định, từ chối ý tốt của Cố Trì: "Em ở thành phố Nhạc một mình vẫn sống tốt mà, chưa đến mức như đèn treo trước gió, cũng không cần ai chăm sóc đâu."
Bây giờ cô không có người thân, mặc dù chưa bệnh nặng đến mức cần có người chăm lo trong sinh hoạt nhưng vẫn cần một sự an ủi nhất định về mặt tâm lý.
Cố Trì cố chấp: "Anh ở đây với em."
Thu Danh Duy thở dài trong bụng.
Cớ sao lúc trước không làm thế? Giá như anh ấy cũng từ chối cương quyết như thế lúc nguyên chủ đòi hủy bỏ hôn ước thì có lẽ Lục Cảnh Thâm đã không có chỗ xía vào rồi. Chẳng qua đây không phải chuyện anh ấy có thể kiểm soát được, dù gì toàn bộ tình tiết của câu chuyện cũng do tác giả quyết định mà.
"Em rất biết ơn sự quan tâm anh dành cho em, nhưng em thật sự không cần đâu."
Anh ấy bị cô chê đến thế này luôn ư? Cô thà oằn mình chống chọi với bệnh tật một mình cũng không chịu chấp nhận tấm lòng của anh ấy, dù chỉ một chút...
Cố Trì nhắm nghiền mắt, cảm giác cay đắng không tên ngập tràn cả cuống họng.
Anh ấy biết có vài lời nếu nói ra sẽ làm tổn thương cô song cuối cùng vẫn không tài nào nhịn nổi, trầm giọng hỏi: "Em vẫn còn nhớ Lục Cảnh Thâm sao?"
Cố Trì thật sự chẳng hiểu nổi, rốt cuộc tên đàn ông đó có điểm nào xứng đáng được nhận tình yêu của cô?
"Anh ta hoàn toàn không hay biết em bị bệnh, đã thể vừa ép em ly hôn đã muốn kết hôn với người phụ nữ kia! Ngày cưới ngay vào tháng sau! Thế thì làm gì có chuyện anh ta để ý tới sống chết của em chứ!"
Những lời này thốt lên chứa đựng muôn vàn cảm xúc trĩu nặng, Cố Trì nhìn cô đầy buồn bã, giữa lồng ngực chứa chan bao nỗi xót xa: "Niệm Niệm à, anh ta không đáng đâu, đừng ngốc nghếch chờ anh ta nữa..."
Theo kinh nghiệm có được sau khi bị tình tiết truyện thâm độc vùi dập, Thu Danh Duy biết nam chính của bộ truyện này cặn bã nhường nào nên không hề bất ngờ khi nghe câu nói ấy. Cô giơ tay lên, bình tĩnh vỗ tay rồi nói với vẻ chân thành: "Cuối cùng đ* và chó cũng thành người nhà, đáng mừng biết mấy!"
Cố Trì ngây ra như phỗng trước phản ứng ngoài dự đoán của cô. Anh ấy nhìn chằm chằm vào mắt cô hòng tìm cho ra chút đau đớn được ẩn giấu trong đó, tiếc rằng chẳng tìm được gì, thậm chí còn nhận ra sự hả hê vì được toại nguyện.
"Niệm Niệm?" Anh nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.
Thu Danh Duy càng cười tươi hơn, chầm chậm cất lời: "Chưa gì em đã sắp tặng được món quà đắt tiền trị giá năm mươi triệu mà em đã chuẩn bị rồi, thật tốt quá!"
Có khi nào cô đau khổ quá hóa điên rồi không? Lại còn chi hẳn năm mươi triệu làm quà đính hôn cho gã chồng trước khốn nạn và kẻ thứ ba cơ chứ?!
Cố Trì không đành lòng: "Niệm Niệm! Em đừng tự hành hạ bản thân như thế nữa được không!"
"Hành hạ?" Thu Danh Duy bật cười, đôi môi đỏ thắm đẹp tuyệt trần dưới ánh mặt trời: "Cái từ này cũng hay phết."
Cố Trì đau lòng tột cùng: "Niệm Niệm!"
Thu Danh Duy ra hiệu cho anh ấy bình tĩnh lại: "Đúng là hành hạ thật, nhưng người bị hành hạ là Lục Cảnh Thâm và Nghê San chứ không phải em."
Cố Trì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kế hoạch trong đầu dần hoàn thiện, Thu Danh Duy không cười nữa, trịnh trọng thốt từng lời từng chữ: "Em có thể nhờ anh giúp em một chuyện được không?"
*
Tháng sáu chấm dứt bằng một đêm mưa.
Cơn mưa làm mờ nhòa đèn đóm các ngôi nhà.
Nghê San ngồi một mình trước bàn trang điểm bên cửa sổ, ngắm nghía chiếc váy cưới mình đang mặc rồi lại ngoảnh sang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Ngày mai cô ta sẽ kết hôn với Lục Cảnh Thâm, từ nay về sau, cô ta sẽ là người vợ được anh cưới hỏi đàng hoàng, là mợ Lục danh xứng với thực.
Cuối cùng mưu kế lập ra từ vụ tai nạn xe cộ một năm trước cũng có kết quả, đáng lý ra Nghê San nên vui mừng mới phải, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô ta lại thấy hơi bất an.
Sao lại mưa thế không biết, bực mình quá!
Nghê San đứng dậy kéo rèm cửa sổ dày cộm, nặng trịch lại để bản thân không nghĩ ngợi lung