Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 17


trước sau


 
Chương 17: Nghê San, tốt nhất là đừng lừa anh
 
"Cái gì thế? Nhìn không giống như mở màn buổi lễ mà giống video theo dõi của con phố đó hơn..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ơ! Nhìn kỹ hình như là hiện trường tai nạn xe cộ thì phải? Công ty tổ chức đám cưới làm ăn kiểu gì thế? Ngày đám cưới của người ta mà lại chiếu hình ảnh máu me như vậy là sao, có biết xui xẻo lắm không!"
 
Tiếng xôn xao tràn ngập cả nhà thờ. Nghe thấy những từ ngữ "tai nạn xe cộ" và "theo dõi", Nghê San giật mình, quay phắt đầu nhìn vào trong.
 
Thứ đang hiện ra trên màn hình không phải lời mở đầu cho buổi lễ kết hôn mà trước đó cô ta đã yêu cầu công ty tổ chức đám cưới cắt nối biên tập hoàn chỉnh, mà là... Đoạn video theo dõi mà cô ta đã từng xem vô số lần! Cô ta đã quen thuộc với đoạn băng đến mức chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra đây là con đường Lục Cảnh Thâm từng gặp tai nạn xe cộ!
 
Chuyện gì thế này?
 
Nghê San ngờ vực nhìn chú rể bên cạnh, lẽ nào anh thêm cái này vào để thêm phần đặc sắc và bất ngờ? Chiếu đoạn video ghi lại cảnh mình xả thân cứu anh cho khách mời thấy, làm màn dạo đầu để bày tỏ sự cảm kích và tình yêu dành cho cô ta ư?
 
Suy nghĩ này làm sống lưng cứng đờ của cô ta thả lỏng lại.
 
Có điều, khi Lục Cảnh Thâm cũng nhìn về phía cô ta với ánh mắt nghi ngờ, dự cảm không lành lại ập tới!
 
Không phải do Cảnh Thâm chuẩn bị, thế có nghĩa là...?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Quà đính hôn của cô dâu và chú rể đã đến rồi, xin mời thưởng thức." Đúng lúc đó, Cố Trì lên tiếng, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng đến vô tình.
 
Cuối cùng chân tướng của chuyện một năm trước cũng được vạch trần vào ngày hôm nay. Oan khuất của Niệm Niệm đã được rửa sạch hoàn toàn...
 
Sau khi Cố Trì dứt lời, video theo dõi được chiếu trên màn hình lớn bắt đầu chạy. Một chiếc xe chở hàng phóng thật nhanh từ phía đối diện, đâm sầm vào xe hội một cách thảm thiết, không tài nào tránh kịp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Cho dù video không có tiếng nhưng các khách mời vẫn có thể cảm nhận được giây phút trận tai nạn xảy ra đáng sợ nhường nào. Ai nhát gan thì hét lên, nhắm tịt mắt lại không dám nhìn. Người can đảm thì tiếp tục nhìn màn hình trong tâm trạng khó hiểu.
 
Từ câu Cố Trì vừa nói, không khó để suy ra video theo dõi ghi lại vụ tai nạn được chiếu trong hôn lễ là do anh ta giở trò. Lục Cảnh Thâm nhíu mày liếc Cố Trì, không rõ anh ta làm vậy là có ý gì.
 
Lục Cảnh Thâm vỗ vai Nghê San rồi bước nhanh vào nhà thờ, cất giọng trấn an các vị khách: "Mọi người đừng hoảng hốt, đoạn video đang chiếu là video theo dõi ghi lại cảnh trước đây San San xả thân cứu tôi ra khỏi gầm xe. Nhờ có chuyện này, chúng tôi đã kết nối lương duyên, cuối cùng hôm nay cũng đến được với nhau sau nhiều gian nan trắc trở. San San là ân nhân của tôi, là người tôi yêu, là người thân suốt quãng đời còn lại của tôi. Cảm ơn hôm nay mọi người đã đến dự, làm chứng cho giây phút hạnh phúc của chúng tôi!"
 
Lục Cảnh Thâm đã dứt lời nhưng lại không có tràng pháo tay như dự đoán.
 
Bất cứ ai trong nhà thờ đều đang ngơ ngác nhìn lên sân khấu. Trên màn hình, một cô gái mảnh mai, nhu nhược đang chạy thục mạng về phía chiếc ô tô bị lật kia.
 
Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngập tràn sự nôn nóng và lo âu. Biểu cảm ấy hiện lên rất rõ qua chiếc camera hướng thẳng vào cô.
 
Lục Cảnh Thâm ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trong video.
 
Khác với video theo dõi ban đầu anh ta đã xem đi xem lại mấy lần, giờ phút này, người đang đứng giữa đường nhựa cắn răng, dùng hết sức bình sinh để kéo người đang hôn mê là anh ta ra khỏi gầm xe không phải Nghê San, mà là... Thu Niệm!
 
Chuyện... Chuyện này sao có thể?
 
Chắc chắn không thể!
 
Lục Cảnh Thâm bỗng dưng cứng đờ người.
 
Người từng cứu anh trước đây rõ ràng là Nghê San cơ mà! Bác sĩ cấp cứu ở bệnh viện từng nói rằng Nghê San cùng được đưa tới với anh, vì anh mà cô ấy đã bị thương rất nặng, suýt chút nữa đã bỏ mạng! Những chuyện này không thể làm giả được!
 
Nhất định là Cố Trì giở trò! Cố tình đổi mặt của Nghê San trong video theo dõi thành Thu Niệm để phá đám buổi lễ kết hôn này!
 
Nhất định là...
 
Nhất định là...
 
Tâm trạng Lục Cảnh Thâm rối như tơ vò, anh ta không ngừng tự nhủ bản thân như thế. Nếu không, anh ta hoàn toàn không có đủ lòng can đảm để đối mặt với mọi chuyện.
 
Nếu như Thu Niệm mới là ân nhân của mạng của anh ta, vậy...
 
Không! Lục Cảnh Thâm nhắm chặt mắt lại, gạt suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu. Thu Niệm là kẻ mưu mô xảo trá, năm lần bảy lượt hãm hại, bôi nhọ, bắt nạt San San, còn chuyện gì mà cô không làm được chứ? Anh ta không thể bị thủ đoạn thấp hèn này đánh lừa!
 
Có điều, tiếp đến, anh ta lại nghe thấy một bản ghi âm lật đổ tất cả hy vọng của anh ta.
 
"Làm chuyện đó tôi cũng chột dạ lắm chứ! Làm giả camera theo dõi cơ mà, lỡ chẳng may con ả kia muốn trả đũa, hãm hại tôi thì tôi biết khóc với ai đây? Thế nên phải giữ video gốc cho chắc ăn, không ngờ lại giúp được cho cô!"
 
"Thay đổi gương mặt chỉ là công nghệ thử nghiệm thôi, sơ sót là sẽ lòi ra ngay. Thật ra cô so sánh kỹ thì sẽ phát hiện vẻ mặt của cô tự nhiên hơn, dù gì cũng là bản gốc mà. Nếu chỉ xem video giả thôi thì sẽ không thấy có gì khác thường, nhưng đặt hai cái vào một chỗ là biết ngay."
 
"Ôi, tôi cũng vì miếng ăn cả thôi! Trên có già dưới có trẻ, tôi cũng khó khăn lắm nên mới phải nhận mối làm ăn vớ vẩn này."
 
Giọng nói lạ lẫm của một người đàn ông thỉnh thoảng xen lẫn câu hỏi của Thu Niệm vạch trần âm mưu một năm trước trước mặt mọi người.
 
Giữa tiếng ồ lên, Lục Cảnh Thâm như bất thình lình roi vào biển băng, năm giác quan bị nước biển nặng nề che đậy, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì trừ tiếng tim đập nhanh như trống bỏi của mình.
 
Khuôn mặt tái nhợt đày vô tội của người con gái trong trí nhớ và bóng hình của người đã dũng cảm quên mình cứu anh ta trong video chồng lên nhau, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên rõ nét ngay trước mắt.
 
"Cảnh Thâm, em không nói dối! Em không có thật mà! Anh tin em đi, em cứu anh thật mà, em..."
 
"Em cũng chẳng biết tại sao người cứu anh trên video theo dõi lại biến thành Nghê San, nhưng em thật sự không nói dối! Em không cần anh biết ơn hay đền đáp em, em chỉ cần chân tướng cho tất cả mọi chuyện mà thôi!"
 

"Nghê San, cậu nói đi! Tại sao cậu không nói gì cả? Chẳng lẽ tất cả là do cậu gây ra? Tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao?!"
 
Lục Cảnh Thâm đứng sững như trời trồng, bần thần nhìn video đã dừng chạy từ lâu, sự tăm tối trong ánh mắt che đậy hết thảy cảm xúc.
 
Bàng hoàng hơn cả anh ta là Nghê San suýt ngất đi ở cửa nhà thờ.
 
Cô ta hoàn toàn không ngờ người giao dịch với cô ta lại xảo quyết đến vậy, không chỉ giữ bản video gốc của vụ tai nạn xe cộ mà còn bán sang cho Thu Niệm!
 
Những đôi mắt khác nhau xung quanh tức thì đổ dồn về phía cô ta.
 
Nghê San thấy rõ sự chán ghét, khinh bỉ và cả hả hê trong ánh mắt của các vị khách mời.
 
Không! Đáng lý ra không thể như này được!
 
Hôm nay là đám cưới cô ta đã mơ ước từ lâu mà! Nhất quyết không thể để bị bất cứ ai phá hoại được!
 
Nghê San xách chiếc váy cưới cồng kềnh lên vội vàng chạy về phía Lục Cảnh Thâm, hoảng hốt giải thích: "Cảnh Thâm! Em không biết chuyện gì đang xảy ra cả, chắc chắn là Thu Niệm giở trò rồi! Loại chuyện thế này cô ta còn ít làm sao? Anh đừng mắc bẫy cô ta!"
 
Đáp lại cô ta là sự thở gấp trong câm lặng của người đàn ông.
 
Lục Cảnh Thâm vẫn còn đang giữ tư thế vừa rồi ngẩng đầu nhìn màn hình trình chiếu lớn trên sân khấu, video đang

dừng tại hình ảnh chiếc ô tô hoàn toàn sụp xuống vì bị hư hại nặng nề, những mảnh kính vỡ tan tành trên mặt đất lốm đốm vết máu nhìn mà phát khiếp, là minh chứng cho việc có một người con gái yêu anh ta hết mực.
 
Giờ phút này, nhìn thấy video theo dõi gốc, cơn chấn động dội vào lòng anh ta còn dữ dội hơn cả lúc trước.
 
Nếu Cố Trì không đưa ‘món quà’ này đến đây, có lẽ cả đời anh ta cũng không biết người đã cứu mình trước đây chính là Thu Niệm đã bị anh ta tổn thương không chút thương xót và tự tay đuổi đi!
 
Do anh ta đã quá đề cao bản lĩnh của mình hay là đánh giá thấp thủ đoạn của Nghê San đây? Sao anh ta có thể không phát hiện từ lúc anh ta tỉnh dậy ở bệnh viện đã rơi vào cái bẫy được người ta bố trí kỹ lưỡng chứ?
 
Lời giải thích của Nghê San vẫn còn đang ra rả bên tai.
 
Lục Cảnh Thâm không muốn nghe tiếp nữa...
 
"Đủ rồi!"  Anh ta trầm giọng gầm lên, quay đầu nhìn về phía Nghê San bằng đôi mắt đỏ ngầu như mắt, vẻ mặt không biết là phẫn nộ hay tự giễu.
 
Anh ta nhìn chòng chọc vào người phụ nữ đã bày ra cú lừa hoàn mỹ với mình, run rẩy chất vấn: "Chuyện đã tới nước này, em còn gì muốn nói không?"
 
Cho dù chứng cứ đã rành rành trước mắt nhưng Nghê San vẫn không chịu thừa nhận. Một năm qua, cô ta đã rất vất vả để lên kế hoạch và bảo đảm từng bước thực hiện không có lỗ hổng nào, lúc tưởng như sắp đạt được mục đích thì lại thành dã tràng xe cát ngay giây phút cuối cùng, sao cô ta có thể cam lòng?
 
"Không phải vậy! Cảnh Thâm à, anh tin em đi, tất cả mọi chuyện đều do Thu Niệm giở trò cả! Anh nhìn vết thương trên lưng em xem, Thu Niệm không có vết thương này mà!" Nói rồi cô ta để lộ vết sẹo ra cho anh ta thấy.
 
Lục Cảnh Thâm lập tức chần chừ.
 
Anh ta đặt tay lên vết sẹo kia như thể đã tìm được cảnh tránh gió để mình có thể trốn tránh khỏi chân tướng tàn nhẫn.
 
Đúng vậy, video có thể làm giả mà, ghi âm bằng miệng cũng đâu có bằng chứng xác thực, nhưng còn vết sẹo hiện diện do anh ta đâu có cách làm giả nào. Lúc Thu niệm mặc váy cưới, lưng cô trơn láng, đây mà là dáng vẻ từng trải qua một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc ư? Thế nên, tất cả mọi chuyện đều là Thu Niệm và Cố Trì bắt tay với nhau bày trò lừa đảo!
 
Thấy Nghê San sắp sửa lật ngược tình thế, Cố Trì đúng lúc ném một chồng báo cáo giải phẫu vào Lục Cảnh Thâm: "Mở to con mắt ra mà nhìn! Ban đầu Thu Niệm bị va đập trong xe nên bị thương, các tổ chức mô mềm trên toàn bộ cơ thể đều chịu tác động, xương sườn và tay chân bị gãy xương nặng, bị cả chấn động não. Ngay trong hôm đó, cô ấy lập tức được chuyển đến bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài để tiếp nhận điều trị, làm rất nhiều ca giải phẫu mới xóa đi hết những vết sẹo trên người cô ấy."
 
Anh ấy ngừng lại rồi lạnh lùng nhìn sang Nghê San, ánh mắt sắc bén đến mức khiến lòng người rét run: "Còn vết sẹo sau lưng cô Nghê San đây... cái này thì cứ hỏi bác sĩ Tôn ban đầu cấp cứu cho hai người đã nói dối giúp cháu gái thế nào, nói đây là vết thương gây ra do vụ tai nạn chứ không phải do cô ta tự làm ra."
 
Câu này đã lật đổ lá bài tẩy cuối cùng của Nghê San.
 
Mặt mày cô ta tái mét, cô ta thất thanh hét chói tai: "Cố Trì, anh đừng ngậm máu phun người!"
 
"Điều tôi vừa nói có phải thật hay không thì chỉ cần điều tra là biết thôi." Cố Trì nhìn chằm chằm vào Nghê San, từng câu từng chữ đều chứa đựng sự cứng rắn: "Tôi dám cược toàn bộ Cố Thị để chứng minh tôi không khoác lác, còn cô thì sao? Cô có dám không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Cô ta không dám...
 
Do đó, cô ta chỉ biết lảng tránh không chịu nói, khóc lóc tỉ tê để được Lục Cảnh Thâm động lòng thương: "Cảnh Thâm à, em không có mà... Em thật sự không có mà... Cố Trì tới đây để trút cho Thu Niệm thôi, nên mới bôi nhọ em như vậy!"
 
Sự tình bị bại lộ thì bắt đầu ăn nói hàm hồ cơ à?
 
Cố Trì lạnh lùng nhìn cô: "Cô Nghê San, nếu cô thấy tôi oan uổng cô thì có thể để dành vào cục cảnh sát hẵng nói."
 
Nghe thấy ba từ "cục cảnh sát", Nghê San ngẩng phắt đầu lên, nước mắt cá sấu nuốt ngay vào trong: "Cái gì?"
 
Cố Trì không trả lời mà giơ tuy lên nhìn đồng hồ.
 
Đúng lúc lắm.
 
Anh ấy nghiêng người nhường đường, cách đó không xa, một chiếc xe cảnh sát đang đến gần, cuối cùng dừng lại ở trước cửa nhà thờ.
 
Hai viên cảnh sát đi tới trước mặt Nghê San, trình thẻ cảnh sát ra rồi thông báo theo trình tự: "Có người cung cấp chứng cứ có liên quan, tố cáo cô một năm trước đã lợi dụng lỗ hổng của công nghệ để làm giả camera theo dõi ở nơi công cộng nhằm mục đích xấu, mời cô đi cùng chúng tôi đến sở cảnh sát để phối hợp điều tra."
 
Nếu nói ban nãy còn có người nghi ngờ tính chân thực của vụ việc thì lúc này nghe cảnh sát viên nói xong đã lập tức gạt phăng suy nghĩ bênh vực cho Nghê San.
 
Có ai can đảm đến mức dám cung cấp giấy chứng nhận giả làm cảnh sát chỉ để phá hỏng cuộc hôn lễ này hòng trút giận cho người từng làm vợ chưa cưới chứ?
 
"Không thể tin được, vì tranh giành đàn ông mà lại có thể làm ra loại chuyện này, bộ không thấy cắn rứt lương tâm hay gì!"
 
"Tôi biết ngay, một đứa con gái làm con giáp thứ mười ba một cách đường hoàng như thế thì tốt lành cái nỗi gì?"
 
"Tội cho cô gái nhà họ Thu quá, mạo hiểm tánh mạng để cứu người khác, cuối cùng lại thành may áo cưới cho người ta!"
 
Trung tâm của những lời bàn tán - Nghê San hoàn toàn hoảng hốt.
 
Cô ta cứ ngỡ cùng lắm cũng chỉ là sự tình bị lộ tẩy, cô ta bị Lục Cảnh Thâm ghét mà thôi chứ không hề ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn biến đến mức độ này! Nếu tội danh được chứng thực thì chờ đợi cô ta sẽ là ngồi tù ít nhất ba năm!
 
Không! Sao có thể lãng phí thanh xuân của cô ta trong ngục tù được chứ?
 
Nghê San mất hết hồn vía, cô ta tóm lấy cánh tay Lục Cảnh Thâm như bấu víu cái phao cứu mạng cuối cùng trước khi chết chìm, khàn giọng cầu xin: "Cảnh Thâm! Cảnh Thâm à, em chưa từng làm chuyện đó mà! Anh mau cứu em đi! Anh cứu em đi mà!"
 
Một năm nay, hễ cô ta vòi cái gì là sẽ được Lục Cảnh Thâm cho cái nấy, nuông chiều cô ta hết mực. Điều đó làm cô ta hãnh diện quá lâu, quên đi mất vị trí ảo này được xây đắp nên từ những lời nói dối, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là sẽ tan thành bọt nước.
 
Lục Cảnh Thâm cầm ngược lại tay Nghê San, cảm xúc trong mắt như sụp đổ: "Anh sẽ đi với em tới cục cảnh sát, nếu em không nói dối thì tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Cố Trì và Thu Niệm, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá."
 
Sau khi nói câu ấy, ánh mắt anh ta thoáng chốc trở nên sắc bén, cảnh cáo bằng giọng nói trầm thấp đến độ nguy hiểm: "Nhưng nếu như tất cả bằng chứng đều là thật..."
 
Bờ môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, sự lạnh lẽo khiến người ta hãi hùng tuôn ra theo những lời chầm chậm thốt ra và leo lên sống lưng cô ta: "Nghê San, theo hiểu biết của em về anh, chắc em cũng biết anh sẽ làm những gì mà nhỉ? Thế nên, tốt nhất là em… Đừng lừa anh thì hơn."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện