Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 28


trước sau


 
Chương 28: Không thể thử ỷ lại anh sao?
 
“Chị Duy?” Tô Ngạn hét lên một tiếng rồi dẫn đầu chạy qua trước tiên, cậu ta nhìn chằm chằm Thu Danh Duy với tia kinh ngạc lấp đầy trong ánh mắt: “Chị đã trở lại rồi à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai mắt Quý Ninh đỏ cả lên, trong giọng điệu dịu dàng cũng mang theo tia trách móc hiếm thấy: "Chuyện gì xảy ra mà chị phải đi không lời từ biệt như thế?"
 
Đối mặt với những ánh mắt quan tâm thân thiết của mọi người, Thu Danh Duy hiếm khi lộ ra biểu cảm xấu hổ, cô đỡ chú chó khổng lồ đang vồ lên người mình, giải thích: "Xảy ra một ít hiểu lầm..."
 
"Hiểu lầm gì?"
 
Lúc này bác sĩ chạy tới, nhìn thấy mu bàn tay đang chảy máu của Bạc Nguyên Triệt bèn cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người với vẻ mặt trách móc: "Chuyện này để sau hẵng nói đi, tôi cầm máu cho cậu ấy trước đã."
 
Lúc này sự chú ý của mọi người mới quay lại trên người Bạc Nguyên Triệt, nhìn thấy máu vẫn đang không ngừng chảy ra từ mu bàn tay của anh, họ không khỏi trách cứ hùa theo: “Kim truyền dịch hễ muốn rút là rút, chẳng lẽ mạch máu làm bằng thép hay sao thế hả?"
 
Vào lúc này Bạc Nguyên Triệu cũng không tiện ôm Thu Danh Duy thêm nữa, anh buông cô ra nhưng lại nắm lấy tay cô, giữ cô ở gần ngay sát anh. Đuôi mắt lướt qua mu bàn tay đầy máu, thản nhiên như không nói: "Chỉ một chút máu mà thôi."
 
“Chỉ là một chút máu mà thôi?” Thu Danh Duy nắm lấy tay anh, nhìn thấy mạch máu đang sưng tấy thật to lên mà vừa lo vừa giận, nhưng dù thế nào cũng không nỡ nói ra những lời mắng mỏ đã đến bên môi khi nhìn vào cặp mắt ướt át đó, rốt cuộc cô bày ra vẻ mặt chịu thua, dẫn anh trở về phòng bệnh: "Chúng tôi đi xử lý vết thương trước đã."
 
Theo sau cô, Bạc Nguyên Triệt khập khà khập khiễng trở lại giường bệnh, bác sĩ kiểm tra lại sức khỏe cho anh, y tá giúp anh cầm máu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh để mặc cho người ta lo liệu, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào Thu Danh Duy không hề nhúc nhích.
 
Bác sĩ cảm thấy buồn cười, sau khi kiểm tra xong không khỏi nói: "Cậu nhìn chằm chằm vào cô ấy làm gì? Cũng có chạy đi đâu được đâu."
 
Chính vì sợ cô bỏ chạy nên mới nhìn chằm chằm vào cô như thế.
 
Bạc Nguyên Triệt dùng bàn tay quấn đầy băng gạc nắm lấy tay của Thu Danh Duy, giọng anh trầm thấp như đang cầu xin: “Tiểu Duy, đừng biến mất nữa được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Y tá nói "À!" một tiếng, sau khi đánh giá Thu Danh Duy một phen mới không giấu được nụ cười người mẹ: "Em chính là người tên Tiểu Duy đó à!"
 
Thu Danh Duy hào phóng thừa nhận: "Dạ, chính là em đây."
 
Bác sĩ là một ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi, không biết chơi Weibo nên đương nhiên không biết chuyện "truy tìm Tiểu Duy" đang được đồn thổi rầm rộ trên mạng, ông nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Hai người quen nhau à?"
 
Cô y tá chỉ giải thích đơn giản cho ông biết: "Tối hôm qua trước khi anh Bạc ngã xuống sân khấu đã hét lên một câu Tiểu Duy, chuyện này bị người hâm mộ quay lại và đăng lên mạng, bây giờ mọi người đều đang đoán xem Tiểu Duy này là ai đấy."
 
Bác sĩ chợt hiểu ra, chỉ vào Thu Danh Duy và hỏi Bạc Nguyên Triệt: "Là vì cô ấy mà cậu mới say rượu bị thương ư?"
 
Mặc dù chuyện này bây giờ đã ẫm ĩ đến mức ai ai cũng đều biết, nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn khó có thể bình tĩnh khi bị vạch trần như thế.
 
Tai anh đỏ bừng, muốn giải thích gì đó nhưng lại phát hiện không cách nào giải thích được. Còn không phải chỉ vì Tiểu Duy mà mua say, cuối cùng mua say đến nỗi ngã khỏi sân khấu tự làm mình bị thương hay sao? Như thế nghe có vẻ thật sự rất giống với những gì phương tiện truyền thông vô đạo đức bịa đặt nói anh bị Tiểu Duy đá, đến quán bar say rượu hát tình ca thất tình, còn nhảy xuống sân khấu để tự tử.
 
Tự tử cái đệt!
 
Cái sân khấu đó cao có tí tẹo như thế thì có thể ngã chết được ai?
 
Thấy anh im lặng không hó hé gì, bác sĩ không khỏi tốt bụng khuyên nhủ: "Tôi nói này người trẻ tuổi, yêu nhau là một chuyện rất tốt đẹp và tích cực, có chuyện gì không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau sao? Đừng có ầm ĩ đến mức lại vào bệnh viện nữa đấy."
 
Những đồng đội vây xem đã nhịn cười suốt cả quá trình, cuối cùng giúp đỡ bằng cách nói: "Đừng lo lắng, bác sĩ! Chúng cháu chắc chắn sẽ tăng cường giáo dục tư tưởng cho cậu ấy, khuyên giải cậu ấy đừng mơ tưởng hão huyền nữa."
 
Bác sĩ lại kinh ngạc thêm một hồi, thấy Bạc Nguyên Triệt dễ thương xinh xắn như thế cũng không nhịn được giúp đỡ nói vài câu tốt đẹp với Thu Danh Duy: “Cậu ấy là một cậu bé ngoan, hay là cháu xem xét lại thử xem? Cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa, nói không chừng chính là một mối duyên tốt đẹp đấy."
 
Thu Danh Duy: "..."
 
Ơ hay, trước đây anh chưa từng thổ lộ tình cảm với cô thì cô xem xét thế nào được chứ?
 
Còn Bạc Nguyên Triệt đang nắm tay cô đã đỏ mặt như tôm hùm từ lâu.
 
Ông bác này giỏi như thế còn làm bác sĩ gì nữa? Dứt khoát đổi nghề thành bà mối luôn cho rồi!
 
Sau khi các bác sĩ và y tá rời đi.
 
Trong phòng bệnh lặng như tờ trong chốc lát.
 
Thu Danh Duy liếc nhìn móng chó đang chộp lấy tay mình, bèn huơ huơ tay để thu hút sự chú ý của đối phương, ngay giây phút đôi mắt đào hoa đang né tránh kia nhìn qua, cô nhếch khóe môi thản nhiên như không mà hỏi: "Sao vậy, yêu thầm tôi à?"
 
Sau câu hỏi này, khuôn mặt đang đỏ bừng của Bạc Nguyên Triệt gần như bị thiêu đốt đến chín tới, bàn tay đang nắm lấy tay Thu Danh Duy cũng trở nên cứng đờ, câu trả lời chắc chắn mười mươi rõ ràng như vậy nhưng anh vẫn cứng mồm nói: "Ai yêu thầm em chứ?"
 
Cả tốp đồng đội: "..."
 
Mẹ nó đúng là não heo mà, đáng sống độc thân cả đời!
 
Thu Danh Duy nhàn nhã nhìn anh, khẽ "Ồ" lên một tiếng.
 
Điều này khiến cả người Bạc Nguyên Triệt không thoải mái, anh nhìn cô với ánh mắt né tránh, lòng dạ rối bời hỏi: "Em ồ như thế là có ý gì?"
 
"Thì có nghĩa là ồ đấy." Thu Danh Duy hơi híp mắt lại, tiếp tục trêu chọc anh: "Chẳng lẽ cậu còn mong đợi ý gì khác ư?"
 
Một loại cảm giác hoàn toàn bị nhìn thấu khiến Bạc Nguyên Triệt vội vàng tránh né tầm mắt của cô, lắp bắp nói: "Anh không mong đợi gì cả…"
 
Thu Danh Duy mỉm cười trả lời lại một tiếng: "Ồ."
 
Lại là “Ồ”, rốt cuộc ý cô là sao? Chẳng lẽ đã nhìn ra cái gì rồi ư?
 
Giống như có một viên kẹo vừa ngọt ngào vừa chan chát kẹt trong cổ họng, vừa mong cô sẽ phát hiện ra tấm lòng mình, nhưng cũng muốn che giấu vì sợ sẽ bị từ chối.
 

Cảm giác này rất không thoải mái, Bạc Nguyên Triệt khẽ nghiến răng, đang định đập nồi dìm thuyền thổ lộ ra quách cho xong tình cảm của mình, nhưng lúc này Quý Ninh bên cạnh lại tốt bụng muốn giúp anh dàn xếp nên xen ngang vào: “Chị Duy, hồi nãy chị nói có một số hiểu lầm mới đi không lời từ biệt, rốt cuộc là hiểu lầm gì thế?"
 
Những lời này khiến bầu không khí mập mờ trong phòng bệnh đột ngột tan biến, mấy cặp mắt ào ào nhìn chằm chằm vào Thu Danh Duy chờ đợi câu trả lời.
 
Cảm giác sợ hãi ập đến, Bạc Nguyên Triệt cũng không màng đến chuyện tỏ tình nữa mà thình lình ngẩng đầu nhìn sang Thu Danh Duy, khàn giọng hỏi: "Đúng vậy, rốt cuộc là hiểu lầm gì thế?"
 
Sau khi Thu Danh Duy giải thích xong, mọi người trong phòng đồng thanh lên tiếng…
 
"Vì vậy, chị rời đi mà không nói lời từ biệt là vì chẩn đoán sai sao?!"
 
Thu Danh Duy xòe tay: "Đúng thế, sau khi phát

hiện ra là chẩn đoán sai tôi bèn trở lại."
 
Dù cô có đưa ra lý do gì thì mọi người vẫn khó có thể chấp nhận được.
 
"Tại sao chuyện lớn như thế mà chị không thảo luận với chúng em?"
 
"Đúng vậy! Chị Duy, chúng ta đã coi chị như người của mình rồi, thế mà chị lại giấu giếm mọi người loại chuyện này tính một mình gánh vác, rốt cuộc chị xem chúng em là gì thế?"
 
"Cũng may là chẩn đoán sai, nếu không chúng em đã vĩnh viễn không thể gặp lại chị rồi?"
 
Thu Danh Duy ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại: "Ngã bệnh là việc riêng của tôi, tôi không muốn làm phiền người khác, dù có nói ra cũng chẳng ích gì mà chỉ chuốc thêm lo lắng cho các cậu thôi."
 
"Chị Duy, lời này của chị chính là đã coi chúng em như người ngoài rồi đấy."
 
"Đúng thế, chị bỏ đi mà không nói lời nào như vậy, chúng em mới càng thêm lo lắng cho chị đó biết không hả?"
 
"Lúc chị giúp chúng em giải quyết Minh Toa Toa sao không cảm thấy chúng em gây phiền toái cho chị đi?"
 
Giữa muôn vàn lời phàn nàn, Bạc Nguyên Triệt im lặng nằm trên giường bệnh, quay lưng về phía Thu Danh Duy, vén chăn lên quấn chặt lấy mình.
 
Trong phòng bệnh thoắt cái im lặng.
 
Nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt như vậy, các đồng đội hai mặt nhìn nhau và đều nháy mắt ra hiệu rời khỏi phòng bệnh, để lại đủ không gian cho hai đương sự.
 
Thu Danh Duy nhìn chằm chằm vào cái đống to thù lù đang cuộn tròn trên giường bệnh, bất lực bước qua: "Tức giận rồi à?"
 
Người trốn dưới chăn không thèm để ý đến cô.
 
Thu Danh Duy ngồi xuống bên giường nói lý lẽ với anh: "Cậu nghĩ xem, ngay cả bác sĩ cũng không làm được gì với bệnh nan y, vậy nếu tôi nói cho các cậu biết thì có thể làm được gì? Để mọi người cùng đau buồn sao?"
 
Người quay lưng về phía cô không mảy may nhúc nhích, chứng tỏ anh đang rất tức giận.
 
Thu Danh Duy thực sự không có nhiều kiên nhẫn, trước khi gặp anh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình có thể dỗ dành một người đàn ông to lớn như dỗ một đứa trẻ thế này.
 
“Còn không nói chuyện nữa thì tôi vén chăn lên đấy nhé.” Cô cất lời mang theo vài phần uy hiếp.
 
Chỉ thấy anh quấn chăn càng chặt hơn, im lặng biểu thị sự phản đối của mình.
 
Thu Danh Duy cảm thấy buồn cười: "Đều là người trưởng thành cả rồi mà còn giở cái trò này, có thấy trẻ trâu không hả?"
 
Vừa nói, cô vừa đi giật lấy chăn của anh, nhưng người bên trong lại nắm chặt cứng không buông, cô kéo cả nửa ngày, cuối cùng anh vẫn bị sự bướng bỉnh của cô đánh bại mà buông tay.
 
Khoảnh khắc chiếc chăn được vén lên, Thu Danh Duy nhìn thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt của người đàn ông đỏ hoe, cắn chặt môi không chịu phát ra tiếng, trông đáng thương vô cùng.
 
Nơi mềm mại nhất của trái tim dường như bị ấn vào, mọi ngóc ngách nhỏ đều đang rung động.
 
“Sao lại khóc rồi?” Cô sững người một lúc, vươn tay lau nước mắt cho anh.
 
Cảm thấy hết sức mất mặt, Bạc Nguyên Triệt tránh bàn tay của cô, kéo gối che mặt không cho cô nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Trong mảnh không gian nhỏ bé bị gối bao vây, anh sụt sịt sụt sịt, một lúc lâu sau mới cất giọng ồm ồm nói: "Ngã bệnh là chuyện của em sao? Không muốn làm phiền người khác? Cho nên em coi anh là gì chứ? "
 
Càng nghĩ đến đó anh lại càng tức giận, nước mắt cũng chảy ngày một dữ dội hơn.
 
"Anh thừa nhận rằng em rất mạnh mẽ, rất nhiều chuyện nếu như anh nhúng tay vào sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho em. Nhưng... sao em không thể thử... ỷ lại vào anh? Dù chỉ một chút thôi… cũng được…"
 
Anh muốn trở thành một phần trong cuộc sống của cô, anh sẽ cố gắng trở nên càng mạnh mẽ và càng đáng tin cậy hơn, vì vậy...
 
Anh nhấc gối lên để lộ khuôn mặt đã ngừng chảy nước mắt, ôm cô lần nữa thì thầm bằng giọng nghẹn ngào sau khi khóc: "Tiểu Duy, em không cô đơn, em còn có anh, bất kể thời điểm nào."
 
Vừa sinh ra đã không còn bố mẹ, sống với một ông cụ bị mất một chân vì một sự cố, Thu Danh Duy từ khi còn nhỏ đã sống tự lập và chưa bao giờ nghĩ đến việc phải dựa dẫm vào ai. Ông cụ cũng biết mình đã một mớ tuổi rồi không thể ở bên cô quá lâu, cho nên cũng không đối xử dịu dàng cưng chiều cô như cách những cô gái bình thường khác được đối xử, mà cố ý để cô dựa vào chính mình trong mọi chuyện. Thời gian lâu dần đã rèn luyện tính tình điềm tĩnh không gợn sóng dù gặp bất cứ chuyện gì của Thu Danh Duy.
 
Vì vậy, dù cho trước hay sau khi xuyên qua sách, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào bất cứ ai, và cũng chưa từng có ai chủ động yêu cầu cô dựa vào người ấy.
 
Một cái ôm rất ấm áp.
 
Trên người anh có mùi như nắng.
 
Khiến người ta vô thức buông lỏng hết thảy, chỉ muốn trút bỏ bao mệt mỏi và tựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc cho thỏa.
 
Khoảnh khắc cô ôm lại anh, Thu Danh Duy đã nghĩ, nếu anh nghiêm túc theo đuổi cô thì cô cũng không ngại cho anh một cơ hội.
 
*
 
Khác với ánh nắng rực rỡ ở thành phố Nhạc, bầu trời ở thành phố Bái lúc này bao phủ đầy mây đen.
 
Trong một phòng bệnh cao cấp, Lục Cảnh Thâm từ từ mở mắt ra.
 
Trợ lý ở bên cạnh mừng rỡ nói: "Tổng giám đốc Lục, anh tỉnh rồi sao! Mau, mau gọi bác sĩ đi!"
 
Nghe thấy lời này, Lục Cảnh Thâm lại nhắm mắt lại lần nữa, tuyệt vọng cùng cực từ từ dâng lên, anh ta một lòng muốn chết nhưng không ngờ lại được cứu.
 
"Tại sao?" Anh ta mở miệng, giọng yếu ớt mà run rẩy: "Tại sao lại nhiều chuyện như vậy? Tại sao lại muốn ngăn cản tôi đi gặp Niệm Niệm?"
 
Trợ lý sửng sốt, nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy khi nhận được điện thoại rồi chạy vội đến bệnh viện…
 
Lục Cảnh Thâm bất tỉnh nằm trên xe cấp cứu, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng vô cùng bình yên, giống như cái chết là một chuyện hạnh phúc nhất đối với anh vậy.
 
Sau đó, nghe thấy bảo vệ tuần tra trong biệt thự kể lại rằng, cả phòng ngủ đều bị tưới xăng, ngọn lửa bốc lên dữ dội, nếu không phát hiện sớm thì những người bên trong đã bị thiêu thành tro rồi.
 
Có vẻ tổng giám đốc Lục quyết tâm tìm đến cái chết.  
 
Trong lòng trợ lý lẫn lộn nhiều cảm xúc.
 
Kể từ khi tin tức về cái chết của cô Thu được truyền ra, tổng giám đốc Lục đã nhanh chóng gầy sọp đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh bỏ mặc công ty không thèm ngó ngàng đến một lòng muốn báo thù cho cô Thu, thời gian còn lại đều ở trong nghĩa trang nói chuyện với tấm bia mộ của cô ấy.
 
Hóa ra câu "làm xong mọi việc thì sẽ đi cùng Niệm Niệm" mà anh luôn treo trên miệng không chỉ là nói suông, anh đã sớm hạ quyết tâm sau khi dọn dẹp xong nhà họ Nghê sẽ đến thế giới khác bầu bạn với cô Thu.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện