Chương 30: Có thể nắm tay ngủ không?
Thu dọn đồ đạc xong cũng đã gần mười giờ tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy đang nằm trên giường xem chương trình đêm khuya tẻ nhạt với người bên cạnh.
Đèn trần đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn tường phát ra ánh sáng dìu dịu, bầu không khí ấm cúng không sao nói nên lời.
Bạc Nguyên Triệt không biết trên ti vi đang phát những cái gì, khóe mắt rơi trên người phụ nữ bên cạnh, khóe môi vụng trộm cong lên một nụ cười.
Đây chắc là sự đền bù mà ông trời ban cho anh, sau khi anh buồn bã mê man trong suốt ròng rã một tháng trời, đã để Tiểu Duy quay lại và ở khoảng cách càng gần anh hơn.
Chương trình đêm khuya đã kết thúc.
Thu Danh Duy tắt ti vi chuẩn bị đi ngủ.
Đặt điều khiển xuống, cô nghiêng đầu sang phát hiện người bên cạnh đang nhìn cô, đôi mắt đào hoa sóng sánh tràn đầy chờ mong.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt có hơi xấu hổ mím môi, sau đó do dự đưa tay về phía cô, trong giọng nói căng thẳng không kìm nén được mong đợi: "Chúng ta nắm tay nhau ngủ được không?"
Thu Danh Duy: "..."
Học sinh tiểu học này từ đâu tới vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng trước khi mở miệng đã sớm đoán được rằng cô sẽ từ chối, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng, trong một mảnh không gian yên tĩnh chết người, anh giả vờ ho một tiếng, tự mình hóa giải ngượng ngùng: "Anh đùa thôi mà, vậy... chúc ngủ ngon."
Ngay khi anh định thu tay lại, Thu Danh Duy cũng đưa một tay ra, vỗ “bốp” vào lòng bàn tay anh rồi nắm chặt, nhanh nhẹn tắt đèn ngay trước khi anh kịp phản ứng lại, lười nhác đáp lại một câu: "Ngủ ngon".
Căn phòng bỗng tối sầm.
Trong bóng tối, hầu kết Bạc Nguyên Triệt khó khăn lăn lộn lên xuống, vào khoảnh khắc anh bình tĩnh lại, cả người đã phấn khích đến mức sắp nổ tung.
Bàn tay đang nắm lấy nhau cứng ngắc một hồi lâu rồi ngập ngừng nắm chặt lại, thấy cô không chống cự anh càng bạo dạn hơn, đầu ngón tay triền miên đan xen, cuối cùng các ngón tay đan vào nhau chặt chẽ đến mức không còn kẽ hở.
Nóng lòng hơn một tháng.
Đêm nay nắm tay cô, cuối cùng anh cũng có thể ngủ yên giấc rồi.
Sáng sớm hôm sau, một tiếng kêu “Tiểu Duy…!” đầy sợ hãi vang lên đánh vỡ sự im lặng kéo dài của phòng bệnh.
Bạc Nguyên Triệt ngồi dậy mà lòng còn vương sợ hãi, thở dốc gấp gáp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, anh hoảng sợ cúi đầu xuống, cánh tay trái của mình vẫn đang nắm lấy một cánh tay khác, nương theo đó nhìn qua đã thấy Thu Duy Danh ở trên giường bên cạnh bị anh đánh thức đang không vui ngẩng đầu, đôi mắt ngái ngủ nhìn anh chằm chằm.
“Mới sáng bảnh mắt đã phát điên cái gì thế?”
Lúc này mới năm giờ rưỡi, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen, màu sắc tối mờ trong phòng bệnh mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Bạc Nguyên Triệt không nói gì, dựa vào đầu giường thở hổn hển.
Nỗi sợ hãi đi đâu đâu cũng không thể tìm thấy Tiểu Duy trong giấc mơ giống như một bàn tay vô hình mà sắc bén, bàn tay đó bóp lấy anh khiến anh khó thở.
Thu Danh Duy cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh, cô vén chăn ra khỏi giường để nhìn anh bất chấp cơn buồn ngủ vẫn còn đấy.
Xuyên thấu qua ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một đôi mắt bất lực, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của anh dính vào một bên mặt, khiến khuôn mặt anh gầy gò tái nhợt.
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?" Cô đưa tay lau mồ hôi giúp anh.
Những đầu ngón tay mang theo độ ấm cơ thể khiến người ta yên tâm chạm vào má anh, dịu dàng xua tan đi mọi sợ hãi.
Áp mặt vào tay cô, Bạc Nguyên Triệt dần dần bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn có hơi yếu ớt, yếu ớt đến mức khó có thể nghe rõ: "Xin lỗi... Vừa rồi anh gặp ác mộng, đã làm ồn đến em rồi."
"Giấc mơ gì thế? Nói ra tôi nghe thử xem." Thu Danh Duy ngồi xuống bên giường.
“Cũng không có gì…” Bạc Nguyên Triệt có hơi xấu hổ mở miệng, quanh co úp mở một hồi mới nói: “Chỉ là... nằm mơ thấy em biến mất, tìm không thấy em đâu… Anh... đã rất lo lắng..."
Những lời này khiến Thu Danh Duy ngây ra.
Một tháng mình bỏ đi không lời từ biệt lại có ảnh hưởng lớn với anh như vậy sao? Ngay cả trong giấc mơ cũng không thể an giấc.
Cô im lặng một hồi lâu, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao rồi, tôi đã ở đây không đi đâu nữa, bây giờ còn chưa đến sáu giờ, anh ngủ thêm một lát đi."
Bạc Nguyên Triệt nghe theo lời cô nằm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô đắp chăn lại cho mình rồi lại xoa xoa đầu anh, thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cơn buồn ngủ từ từ quay trở lại.
“Vậy em cũng ngủ đi.” Anh khép hờ đôi mắt thì thầm, vẫn nắm chặt tay cô không buông giống như đang giữ khư khư một tấm bùa hộ mệnh.
Thu Danh Duy hết cách với anh, nghĩ lại cũng là cô đuối lý, vì vậy đành để mặc anh tiếp tục kéo tay, móc chân kéo ghế rồi ngồi xuống bên giường, không vội ngủ mà chỉ mượn ánh sát yếu ớt lặng lẽ nhìn ngắm anh.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Bạc Nguyên Triệt mở mắt he hé ra ngái ngủ hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Thu Danh Duy: “Tôi ngủ đủ rồi.”
Trước giờ cô vẫn luôn dậy sớm, đã thức rồi thì sẽ dậy luôn chứ không ở trên giường ngủ tiếp, hơn nữa lời anh vừa nói khiến cô không còn buồn ngủ nữa, cho nên cô dứt khoát tranh thủ nơi yên tĩnh này để suy nghĩ một ít việc.
Nếu căn bệnh nan y là một chẩn đoán sai, và cơ thể này vẫn còn rất nhiều thời gian, những suy tính trước đó phải lật lại lần nữa.
Ví dụ như Thu Thị, cô vốn nghĩ sau khi chết sẽ rút hết cổ phần quyên góp cho các tổ chức từ thiện, để Thu Thị phá sản luôn cho xong, nhất định sẽ không để cho tên cặn bã Lục Cảnh Thâm đó được hưởng lợi. Nhưng cô không chết nên bản di chúc đã lập trước đó sẽ không có hiệu lực, vì vậy việc xử lý Thu Thị như thế nào còn phải xem xét về lâu dài. Tuy rằng cô và Thu Niệm đều không có hiểu biết gì về kinh doanh giống nhau nhưng cô không có ý định không đoái hoài gì đến công ty để người khác chia chát hưởng lợi giống như Thu Niệm, dẫu sao đó cũng là tâm huyết mà tổ tông nhà họ Thu tích lũy qua nhiều thế hệ.
Và ví như quay trở lại đường đua, giải quyết giấc mơ đã bị người khác cắt đứt một cách ác ý. Ở thế giới ban đầu, cô không có gì để dựa dẫm, nhưng hiện tại cô nắm Thu Thị trong tay, có thể nói là cô có quyền có thế, cô muốn lập lại định nghĩa "công bằng" trên đường đua, không bao giờ để tư bản làm ô nhiễm vùng đất thánh trong lòng cô thêm nữa.
Hơn nữa là...
Cô nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh không nỡ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ,