Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 31


trước sau


 
Chương 31: Sếp của các vị là tôi, không phải Lục Cảnh Thâm
 
Câu này vừa thốt ra, bầu không khí vốn đang vui vẻ đột nhiên đông cứng lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười trên mặt Bạc Nguyên Triệt thình lình biến mất, anh lo lắng nhìn Thu Danh Duy, biểu cảm đó như thể cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
 
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Thu Danh Duy ra hiệu cho mọi người thả lỏng: “Tôi sẽ không rời đi mà không từ biệt lần nữa, nhưng ở thành phố Bái vẫn còn một số việc cần giải quyết.”
 
Bạc Nguyên Triệt buột miệng: "Anh sẽ đi cùng em."
 
“Chân của cậu vừa mới lành nên cứ ngoan ngoãn ở lại trong phòng làm việc đi, đừng chạy lung tung.” Thu Danh Duy thẳng thừng từ chối: “Hơn nữa, cũng không phải một ngày hai ngày đã trở lại.”
 
Nghe đến đây, trong lòng Bạc Nguyên Triệt lạnh đi phân nửa: "Vậy em muốn ở lại bao lâu?"
 
"Không rõ lắm." Thu Danh Duy không biết gì về kinh doanh nên ước tính một cách thận trọng... "Ít nhất cũng phải nửa tháng."
 
Việc miễn chức tổng giám đốc của Lục Cảnh Thâm, thanh lọc ban giám đốc và tiếp quản công việc kinh doanh của Thu Thị không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
 
Khẽ dừng lại, cô bổ sung thêm: "Xử lý xong chuyện ở thành phố Bái, tôi còn phải đi một chuyến đến thủ đô."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai chữ cuối cùng khiến toàn thân Bạc Nguyên Triệt run lên: "Em… muốn đến đó làm gì?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáy mắt Thu Danh Duy như thể bốc hỏa, phun ra bốn chữ: "Quay lại đường đua."
 
Khi nghe tin Thu Danh Duy muốn làm công chuyện, những người còn lại trong phòng làm việc đều ào ào bày tỏ thấu hiểu, lại tiếp tục uống rượu và ăn thịt, đồng thời chúc cô mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.
 
Nhưng nhân vật chính khác trên bàn ăn tối nay lại mất hứng, cầm lấy một chai soda cam ủ rũ ngồi xuống ghế sô pha trong góc uống.
 
Cả tuần nay anh ở bên Tiểu Duy cả ngày lẫn đêm nên đã quen với cuộc sống như vậy, bây giờ cô đột nhiên nói muốn rời đi, còn không chỉ đi nửa tháng, chênh lệch quá lớn khiến tâm trạng anh chìm xuống đáy vực. 
 
Quá lâu...
 
Chỉ xa nhau một ngày thôi anh đã không thể chịu nổi rồi...
 
Anh ngồi một mình một lúc, bỗng chỗ ngồi bên cạnh trũng xuống, nương theo đó là một câu: "Không vui sao?"
 
“Không có.” Anh cúi đầu, giọng nói buồn bã, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo lộ liễu như thế.
 
Thu Danh Duy nghĩ, có lẽ vào tháng mình bỏ đi không lời từ biệt đã để lại ám ảnh tâm lý quá lớn cho anh, nên bèn hứa hẹn: “Thực ra chỉ là đi làm thôi, tôi hứa sẽ quay lại.”
 
Bạc Nguyên Triệt vẫn cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay ra cho cô, bốn ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ có ngón út dựng lên.
 
Thu Danh Duy hiểu ra, đưa ngón tay út ra móc tay với anh: "Như thế đã yên tâm chưa?"
 
Tất nhiên là không thể rồi!
 
Bạc Nguyên Triệt dùng sức móc lấy tay cô vào lúc cô định rút tay về, tiếp đến ngước một đôi mắt bồn chồn lên hỏi: "Có thể giữ định vị vị trí không?"
 
Thu Danh Duy đồng ý: "Nếu điều này có thể khiến cậu cảm thấy yên tâm."
 
Cả hai nhanh chóng tải ứng dụng xuống.
 
Nhìn thấy hai chấm đỏ chồng lên nhau trên bản đồ, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh.
 
"Vậy em làm xong phải sớm trở lại đó."
 
Anh không biết rằng khi mình nói những lời này trông giống hệt một người vợ nhỏ chờ chồng về, nếu Thu Danh Duy chịu gật đầu, anh sẽ lập tức bỏ lại đống lớn công việc đang tích tụ mà theo cô đến thành phố Bái.
 
Tương tự như vậy, anh cũng không biết sự dung túng của Thu Danh Duy đối với anh là có một không hai.
 
*
 
Máy bay tư nhân hạ cánh ở thành phố Bái.
 
Thu Danh Duy bước ra khỏi cửa khoang, gió thổi vào mặt khiến cảnh tượng trước mắt lộn xộn, nhìn thành phố rộng lớn đã lâu không gặp, cô lấy lại bình tĩnh cất bước xuống thang.
 
Ở lối ra, cô nhìn thấy thư ký Chu đã đợi sẵn từ lâu, lễ phép gật đầu với anh ta rồi cúi người lên xe.
 
“Vất vả cho anh rồi, thư ký Chu.”
 
“Tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho cô.” Sau khi đưa tài liệu đã được sắp xếp đâu vào đó cho cô xem, thư ký Chu cũng lên xe, từ trên hàng ghế phó lái phía trước quay người hỏi: “Bây giờ cô định đi đâu?”
 

"Thời gian rất quý giá, đi thẳng đến công ty vậy."
 
Thấy cô giơ tay ấn ấn giữa lông mày, thư ký Chu không nhịn được nói: "Cô không muốn nghỉ ngơi xíu sao? Cô vừa xuống máy bay mà."
 
Nhớ đến ở thành phố Nhạc vẫn còn một tên dính người đang đợi cô,Thu Danh Duy muốn giải quyết xong chuyện cho sớm: "Không cần đâu, tôi đã nghỉ ngơi trên máy bay rồi."
 
Vì vậy thư ký Chu không khuyên cô nữa. Trên đường đến Thu Thị, anh ta đã báo cáo toàn bộ tình hình ở thành phố Bái trong khoảng thời gian này cho chô biết.
 
Nghe anh nhắc đến Lục Cảnh Thâm, biểu cảm Thu Danh Duy khẽ sững lại, nhớ đến dòng hot search: “Việc Lục Cảnh Thâm tự sát có phải là trò bịp bợm của giới truyền thông vô đạo đức không?”
 
"Chuyện này..." Thư ký Chu quan sát vẻ mặt của cô: "Không phải trò bịp bợm. Lục Cảnh Thâm quả thật đã tự sát, chính vào đêm trước khi cô xác nhận bị chẩn đoán sai, anh ta đã uống thuốc và phóng hỏa biệt thự Phong Lam."
 
Thu Danh Duy trầm mặc trong phút chốc rồi lại hỏi: "Chết rồi à?"
 
Thư ký Chu được ông Thu một tay nâng đỡ nên có thể coi là một nửa người nhà họ Thu, đương nhiên anh ta căm hận Lục Cảnh Thâm tận xương tủy vì đã làm tổn thương cô bằng mọi cách, vì vậy anh ta tiếc nuối nói: “Vẫn chưa, bảo vệ tuần tra đã phát hiện ra rất kịp thời, nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện cấp cứu, hiện giờ đã xuất viện rồi."
 
Thu Danh Duy thầm thở dài, thực sự không hổ là con trai ruột của tác giả, tìm đến cái chết cũng có người cứu ngay lập tức, xem ra muốn đối phó với anh ta có hơi khó khăn.
 
Thư ký Chu nghĩ đến điều gì đó, bèn bổ sung thêm một câu: “Anh ta không chết, nhưng phần lớn biệt thự của Phong Lam đã bị thiêu rụi, ít nhất phải mất vài tháng mới sửa chữa được, vì vậy tôi đã cho người sắp xếp thỏa đáng nơi ở khác của cô rồi."
 
Thu Danh Duy cũng không cầu kỳ, chỉ có điều biệt thự Phong Lam là của hồi môn của Thu Niệm, vì vậy không thể bị người ta đốt cháy như thế: "Nhớ đừng quên đòi Lục Cảnh Thâm tiền sửa chữa biệt thự."
 
Thư ký Chu nghe lệnh, ghi việc này vào trong sổ ghi chép dự định sẽ sớm

thu xếp.
 
Trong lúc trò chuyện, xe đã dừng trước cổng Thu Thị.
 
Thu Danh Duy không vội xuống xe, nhìn tòa cao ốc tráng lệ qua cửa sổ xe.
 
Lần trước cô đến đây là khi cô vừa mới xuyên qua sách, một giây trước còn đang tăng tốc trên đường đua, giây tiếp theo đã ngồi trong đại sảnh xa lạ với một tách cà phê lạnh, bị buộc phải tiếp nhận cuộc đời của một người khác. 
 
Khi đó cô vừa tức giận, vừa không cam lòng nhưng lại bất lực, chỉ có thể chấp nhận hiện thực mình nhận được một cái mạng sau cái chết bi thảm, nhưng lại mắc bệnh nan y.
 
Nhưng bây giờ xem ra cô rất may mắn, nếu không có chuyện xuyên sách này, cô sẽ không bao giờ gặp được Bạc Nguyên Triệt... và cả những cậu bé đáng yêu trong phòng làm việc.
 
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bấm mở định vị vị trí trên điện thoại, hai chấm đỏ trên màn hình cách nhau một ngàn tám trăm kilomet.
 
Trước khi rời khỏi thành phố Nhạc, Bạc Nguyên Triệt cứ dặn dò đi dặn dò lại rằng cô nhớ bật định vị vị trí, bộ dáng bất an trước khi tiễn cô lên xe như thể cô sẽ một đi không trở lại vậy.
 
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua bức ảnh đại diện của Bạc Nguyên Triệt.
 
Thực ra cô cũng rất không nỡ rời khỏi thành phố Nhạc, nhưng có một số việc phải giải quyết càng sớm càng tốt, vì cơ thể này còn khỏe mạnh và cô còn mấy chục năm tương lai, cô phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ của Thu Niệm và vĩnh viễn thoát khỏi tình tiết truyện gốc, cô không muốn cuộc sống sau này còn dính dáng gì đến tên cặn bã họ Lục kia nữa.
 
Hoàn hồn lại, cô mở cửa bước xuống xe, khuôn mặt đổi thành vẻ nghiêm túc.
 
Dẫn Thư ký Chu sải bước vào tòa cao ốc Thu Thị, hôm nay cô cố tình mặc một bộ trang phục công sở, đôi giày cao gót màu đen của cô bước trên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng âm vang rất gây chú ý.
 
Người qua lại trong đại sảnh lần lượt đưa mắt nhìn cô, đầu tiên là kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, sau đó lại lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy ma.
 
Đây là... vợ cũ của tổng giám đốc Lục?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Nhưng không phải cô đã chết rồi sao???
 
Đắm mình trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thu Danh Duy đi thẳng đến thang máy đặc biệt dành cho lãnh đạo cấp cao, bấm số thang máy.
 
Cô tiếp tân hoàn hồn lại vội vàng chạy tới xin lỗi ngăn lại: "Bà chủ... tìm tổng giám Lục sao? Hôm nay tổng giám đốc không có ở đây."
 
“Bà chủ?” Thu Danh Duy nhướng mày lặp lại hai từ này, giọng điệu không mấy dễ chịu.
 
Nhận ra mình đã nói sai, nhân viên tiếp tân bịt miệng lại đổi thành: "Cô Thu."
 
Thu Danh Duy lạnh lùng nhìn cô ta, rồi nói: "Đúng là tôi muốn tìm Lục Cảnh Thâm, nhưng anh ta không ở đây cũng chẳng ảnh hưởng gì."
 
Nghĩ đến chuyện lần nào Thu Niệm trong tiểu thuyết đến tìm Lục Cảnh Thâm cũng bị chặn lại ở đại sảnh lầu một không cho vào, ngược lại con giáp thứ mười ba Nghê San lại ra vào đường đường chính chính, quả thật là nực cười!
 
Nhắc mới nhớ, Thu Niệm là cổ đông lớn nhất của Thu Thị, cô mới là chủ sở hữu của Thu Thị, tuy nhiên, nhân viên trong công ty khinh thường cô mà lại đối với người làm công ăn lương cao cấp là Lục Cảnh Thâm nói đâu nghe đấy. Rất nhiều chuyện từ những tiểu tiết nhỏ có thể nhìn ra tổng thể, qua thái độ của nhân viên lễ tân có thể thấy Thu Niệm không có địa vị gì trong công ty.
 
Nếu cô đã quyết định tiếp quản Thu Thị thì phải thể hiện phong thái mà sếp lớn nên có, từ nay cô sẽ không còn là cô thiên kim yếu đuối được nâng niu không hiểu sự đời nữa, mà sẽ là người đứng đầu mới của nhà họ Thu!
 
Thang máy đã xuống tầng một, cô không vội đi vào, xoay người đi trở lại trung tâm đại sảnh, nhìn xung quanh rồi cất giọng nói: “Tôi biết các vị đang thắc mắc tại sao người bị đồn là đã chết như tôi bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở Thu Thị."
 
Dù sao cô cũng là vua trên đường đua, cho dù chiều cao của cô bị thu nhỏ và ngoại hình cũng nhu mì đi rất nhiều, nhưng khí thế của cô vẫn không hề suy giảm. Trang phục công sở màu đen đơn giản khi mặc vào người cô cũng toát ra cảm giác như một bộ áo chiến. Đặc biệt là đôi mắt kia sắc bén đến mức khiến người ta vô thức cúi đầu không dám nhìn thẳng.
 
Giọng cô vang vọng trong đại sảnh yên tĩnh, thốt ta từng từ từng chữ một thông báo quyết định trở thành người điều hành cấp cao nhất của Thu Thị.
 
"Mặc dù cái chết của tôi là một hiểu lầm, nhưng các vị có thể coi Thu Niệm ngày xưa đã chết, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ thực hiện chức trách của người nhà họ Thu đó là tiếp quản Thu Thị. Hãy nhớ rằng, sếp của các vị là tôi, không phải Lục Cảnh Thâm."
 
Nói đoạn, cô lại nhìn về phía nhân viên tiếp tân bên cạnh thang máy, khẽ cười nói: "Thế nên sau này người nên bị chặn lại là ai, đã rõ rồi chứ?"
 
Nói xong những lời này, Thu Danh Duy không dừng lại nữa, bước vào thang máy cùng thư ký Chu.
 
Cánh cửa kim loại bị đóng lại, toàn bộ đại sảnh im lặng trong vài giây rồi ngay lập tức tràn ngập tiếng thảo luận…
 
"Trời ạ! Thế mà cô ấy vẫn chưa chết! Tại sao nhà họ Cố lại dựng bia mộ cho cô ấy chứ? Làm hại anh Lục suýt chút nữa đã mất mạng rồi!"
 
"Đúng rồi, có cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều không? Vừa rồi suýt chút nữa tôi không nhận ra cô ấy đấy! Trước kia là một đóa hoa trắng nhỏ, bây giờ ngầu đến mức khiến chân tôi muốn nhũn ra luôn!"
 
"Chờ đã! Cô ấy nói muốn tiếp quản Thu Thị? Tôi không nghe nhầm chứ!"
 
"Hình như ngành học đại học của cô ấy không phải kinh doanh mà nhỉ? Tôi luôn cảm thấy cô ấy tới đây để ầm ĩ chơi chơi thôi, cô ấy thật sự cảm thấy quản lý một công ty lớn như vậy là chuyện dễ sao?"
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện