Chương 31: Sếp của các vị là tôi, không phải Lục Cảnh Thâm
Câu này vừa thốt ra, bầu không khí vốn đang vui vẻ đột nhiên đông cứng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ cười trên mặt Bạc Nguyên Triệt thình lình biến mất, anh lo lắng nhìn Thu Danh Duy, biểu cảm đó như thể cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Thu Danh Duy ra hiệu cho mọi người thả lỏng: “Tôi sẽ không rời đi mà không từ biệt lần nữa, nhưng ở thành phố Bái vẫn còn một số việc cần giải quyết.”
Bạc Nguyên Triệt buột miệng: "Anh sẽ đi cùng em."
“Chân của cậu vừa mới lành nên cứ ngoan ngoãn ở lại trong phòng làm việc đi, đừng chạy lung tung.” Thu Danh Duy thẳng thừng từ chối: “Hơn nữa, cũng không phải một ngày hai ngày đã trở lại.”
Nghe đến đây, trong lòng Bạc Nguyên Triệt lạnh đi phân nửa: "Vậy em muốn ở lại bao lâu?"
"Không rõ lắm." Thu Danh Duy không biết gì về kinh doanh nên ước tính một cách thận trọng... "Ít nhất cũng phải nửa tháng."
Việc miễn chức tổng giám đốc của Lục Cảnh Thâm, thanh lọc ban giám đốc và tiếp quản công việc kinh doanh của Thu Thị không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Khẽ dừng lại, cô bổ sung thêm: "Xử lý xong chuyện ở thành phố Bái, tôi còn phải đi một chuyến đến thủ đô."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai chữ cuối cùng khiến toàn thân Bạc Nguyên Triệt run lên: "Em… muốn đến đó làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáy mắt Thu Danh Duy như thể bốc hỏa, phun ra bốn chữ: "Quay lại đường đua."
Khi nghe tin Thu Danh Duy muốn làm công chuyện, những người còn lại trong phòng làm việc đều ào ào bày tỏ thấu hiểu, lại tiếp tục uống rượu và ăn thịt, đồng thời chúc cô mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nhân vật chính khác trên bàn ăn tối nay lại mất hứng, cầm lấy một chai soda cam ủ rũ ngồi xuống ghế sô pha trong góc uống.
Cả tuần nay anh ở bên Tiểu Duy cả ngày lẫn đêm nên đã quen với cuộc sống như vậy, bây giờ cô đột nhiên nói muốn rời đi, còn không chỉ đi nửa tháng, chênh lệch quá lớn khiến tâm trạng anh chìm xuống đáy vực.
Quá lâu...
Chỉ xa nhau một ngày thôi anh đã không thể chịu nổi rồi...
Anh ngồi một mình một lúc, bỗng chỗ ngồi bên cạnh trũng xuống, nương theo đó là một câu: "Không vui sao?"
“Không có.” Anh cúi đầu, giọng nói buồn bã, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo lộ liễu như thế.
Thu Danh Duy nghĩ, có lẽ vào tháng mình bỏ đi không lời từ biệt đã để lại ám ảnh tâm lý quá lớn cho anh, nên bèn hứa hẹn: “Thực ra chỉ là đi làm thôi, tôi hứa sẽ quay lại.”
Bạc Nguyên Triệt vẫn cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay ra cho cô, bốn ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ có ngón út dựng lên.
Thu Danh Duy hiểu ra, đưa ngón tay út ra móc tay với anh: "Như thế đã yên tâm chưa?"
Tất nhiên là không thể rồi!
Bạc Nguyên Triệt dùng sức móc lấy tay cô vào lúc cô định rút tay về, tiếp đến ngước một đôi mắt bồn chồn lên hỏi: "Có thể giữ định vị vị trí không?"
Thu Danh Duy đồng ý: "Nếu điều này có thể khiến cậu cảm thấy yên tâm."
Cả hai nhanh chóng tải ứng dụng xuống.
Nhìn thấy hai chấm đỏ chồng lên nhau trên bản đồ, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh.
"Vậy em làm xong phải sớm trở lại đó."
Anh không biết rằng khi mình nói những lời này trông giống hệt một người vợ nhỏ chờ chồng về, nếu Thu Danh Duy chịu gật đầu, anh sẽ lập tức bỏ lại đống lớn công việc đang tích tụ mà theo cô đến thành phố Bái.
Tương tự như vậy, anh cũng không biết sự dung túng của Thu Danh Duy đối với anh là có một không hai.
*
Máy bay tư nhân hạ cánh ở thành phố Bái.
Thu Danh Duy bước ra khỏi cửa khoang, gió thổi vào mặt khiến cảnh tượng trước mắt lộn xộn, nhìn thành phố rộng lớn đã lâu không gặp, cô lấy lại bình tĩnh cất bước xuống thang.
Ở lối ra, cô nhìn thấy thư ký Chu đã đợi sẵn từ lâu, lễ phép gật đầu với anh ta rồi cúi người lên xe.
“Vất vả cho anh rồi, thư ký Chu.”
“Tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho cô.” Sau khi đưa tài liệu đã được sắp xếp đâu vào đó cho cô xem, thư ký Chu cũng lên xe, từ trên hàng ghế phó lái phía trước quay người hỏi: “Bây giờ cô định đi đâu?”
"Thời gian rất quý giá, đi thẳng đến công ty vậy."
Thấy cô giơ tay ấn ấn giữa lông mày, thư ký Chu không nhịn được nói: "Cô không muốn nghỉ ngơi xíu sao? Cô vừa xuống máy bay mà."
Nhớ đến ở thành phố Nhạc vẫn còn một tên dính người đang đợi cô,Thu Danh Duy muốn giải quyết xong chuyện cho sớm: "Không cần đâu, tôi đã nghỉ ngơi trên máy bay rồi."
Vì vậy thư ký Chu không khuyên cô nữa. Trên đường đến Thu Thị, anh ta đã báo cáo toàn bộ tình hình ở thành phố Bái trong khoảng thời gian này cho chô biết.
Nghe anh nhắc đến Lục Cảnh Thâm, biểu cảm Thu Danh Duy khẽ sững lại, nhớ đến dòng hot search: “Việc Lục Cảnh Thâm tự sát có phải là trò bịp bợm của giới truyền thông vô đạo đức không?”
"Chuyện này..." Thư ký Chu quan sát vẻ mặt của cô: "Không phải trò bịp bợm. Lục Cảnh Thâm quả thật đã tự sát, chính vào đêm trước khi cô xác nhận bị chẩn đoán sai, anh ta đã uống thuốc và phóng hỏa biệt thự Phong Lam."
Thu Danh Duy trầm mặc trong phút chốc rồi lại hỏi: "Chết rồi à?"
Thư ký Chu được ông Thu một tay nâng đỡ nên có thể coi là một nửa người nhà họ Thu, đương nhiên anh ta căm hận Lục Cảnh Thâm tận xương tủy vì đã làm tổn thương cô bằng mọi cách, vì vậy anh ta tiếc nuối nói: “Vẫn chưa, bảo vệ tuần tra đã phát hiện ra rất kịp thời, nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện cấp cứu, hiện giờ đã xuất viện rồi."
Thu Danh Duy thầm thở dài, thực sự không hổ là con trai ruột của tác giả, tìm đến cái chết cũng có người cứu ngay lập tức, xem ra muốn đối phó với anh ta có hơi khó khăn.
Thư ký Chu nghĩ đến điều gì đó, bèn bổ sung thêm một câu: “Anh ta không chết, nhưng phần lớn biệt thự của Phong Lam đã bị thiêu rụi, ít nhất phải mất vài tháng mới sửa chữa được, vì vậy tôi đã cho người sắp xếp thỏa đáng nơi ở khác của cô rồi."
Thu Danh Duy cũng không cầu kỳ, chỉ có điều biệt thự Phong Lam là của hồi môn của Thu Niệm, vì vậy không thể bị người ta đốt cháy như thế: "Nhớ đừng quên đòi Lục Cảnh Thâm tiền sửa chữa biệt thự."
Thư ký Chu nghe lệnh, ghi việc này vào trong sổ ghi chép dự định sẽ sớm