Chương 36: Vui sướng khi người khác gặp họa
Thu Danh Duy trên đường theo quản gia trở về biệt thự đã lắng nghe những cảm xúc bùi ngùi chân thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trước kia khi ông bà chủ còn sống, mỗi mùa xuân đều đến đây ở lại, ngắm hoa, thưởng thức trà, ông cụ bà cụ cũng sẽ đến ngồi đây, cả nhà vui vẻ hòa thuận."
"Thật đáng tiếc..."
“Căn nhà này bỏ trống nhiều năm rồi, mỗi lần tới dọn dẹp đều cảm thấy quạnh quẽ."
Quả là quạnh quẽ thật.
Biệt thự ở khu vực này đều là biệt thự đơn lập, vì xem xét đến nhu cầu riêng tư của hộ gia đình nên giữa các căn đều cách khá xa nhau. Lại trùng hợp Lâm Giang vào mùa xuân thời tiết tốt, gió sông đầy ấm áp thoảng qua mặt, nhưng bây giờ đã vào mùa thu, gió thổi sẽ cảm thấy tiêu điều.
Mặc dù chưa đọc xong cuốn tiểu thuyết này nhưng tình cảnh này làm Thu Danh Duy hiểu cuối cùng Thu Niệm tha thứ cho Lục Cảnh Thâm có lẽ không chỉ vì tình yêu. Từ khi cô ấy sinh ra, những người xung quanh đã lần lượt rời đi, cuối cùng ngay cả người ba đáng tin cậy như ngọn núi trong lòng cô ấy cũng qua đời, chỉ để cô ấy cô đơn một mình. Trong trường hợp đó, cô ấy khao khát một ngôi nhà hơn bất cứ ai khác, và khi người đàn ông cô ấy đã yêu nhiều năm quyết định thay đổi, cô ấy có thể dễ dàng tha thứ.
Nghĩ tới đây, Thu Danh Duy có chút xúc động.
Không thể không nói, cô độc thật đúng là một thứ đáng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào nhà ăn một chút gì đó, cô tắm xong rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, sự mệt mỏi tích tụ cả đêm làm cho cô ngủ đến khi buổi tối mới thức giấc.
Khi mở cửa phòng ngủ ra ngoài, cô được quản gia thông báo có khách đến.
"Khách?" Thu Danh Duy nhìn qua lan can nhìn xuống lầu: "Khách nào?"
Quản gia báo cáo: "Là cô Dư và cô Trác, nghe nói cô về muốn gặp mặt, tôi sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi nên không gọi, các cô ấy cũng nói không vội, ngồi ở phòng khách được một lúc rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người này Thu Danh Duy hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, dù sao một quyển tiểu thuyết cũng nhiều chương như vậy, không thể miêu tả chi tiết mỗi một người qua đường. Mặc dù không quan tâm đến hai người đột nhiên đến thăm, nhưng người đến là khách, vẫn phải gặp.
Về phòng thay quần áo, sau đó Thu Danh Duy xuống lầu.
Hai người phụ nữ trạc tuổi nhau đang ngồi trên sô pha uống trà, nhìn thấy cô lập tức bỏ tách trà xuống rồi đứng dậy chào hỏi, lời lẽ nhiệt tình thân mật.
"Niệm Niệm! Đúng là Niệm Niệm! Lâu rồi không gặp!”
"Từ sau khi cậu ly hôn thì bặt vô âm tín, lúc trước còn có tin cậu qua đời, bọn mình lo lắng muốn chết!"
Thu Danh Duy lặng lẽ đánh giá hai người đến gần bên cạnh.
Đánh giá từ cách ăn mặc, giống như thiên kim nhà giàu sống trong nhung lụa, lúc đầu cô còn nghĩ tới có thể là qua lại thân thiết của Thu Niệm trong giới hay không, nhưng hai khuôn mặt hiện lên nụ cười xán lạn quá giả tạo, cô lập tức bỏ ngay suy nghĩ này trong đầu.
Mấy cô tiểu thư đều diễn sâu như nhau, đi với bụt mặc cà sa đi với ma mặc áo giấy. Nếu Thu Niệm thật sự kết giao được chị em tri kỷ, cũng không đến mức bị Nghê San đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, rút tay về từ trong tay của hai người, tự mình ngồi xuống sô pha dưới vẻ mặt kinh ngạc của Dư Trác, sau đó ngẩng đầu, giọng điệu lộ rõ ràng sự xa cách: "Xin lỗi, để cho hai cô chờ lâu rồi.”
Dư Trác liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha đối diện Thu Danh Duy, đè nén tất cả sự khó chịu xuống, cười khanh khách nói: "Khách sáo với bọn mình cái gì? Đây mới mấy tháng không gặp đã xa lạ với bọn mình như vậy rồi? Đêm nay mở tiệc riêng vì cậu đó, dù cậu không đồng ý chúng tớ cũng phải ép cậu qua!”
Người giúp việc rót trà đúng lúc, Thu Danh Duy bưng tách trà uống vài ngụm, lúc này mới không nhanh không chậm đáp lại: "Tấm lòng xin nhận nhưng bữa tiệc thì tôi sẽ không đi, các cô chơi thoải mái.”
Cô không có ý định ở lâu ở thành phố Bái, cũng chẳng muốn bận tâm đến tình chị em giả tạo với mấy cô tiểu thư này.
“Vậy sao mà được?" Dư Hà nóng nảy: "Niệm Niệm à, cậu không nể mặt bạn bè cũ chúng tớ sao? Cậu không biết đâu, từ sau khi cậu mất tích đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu, bây giờ cuối cùng cậu đã trở về, ngay cả bạn thân cũng không nể sao?”
Trác Tuyết ở bên cạnh cũng cố hết sức thuyết phục cô.
Hôm nay cô ta còn chẳng đi dạo phố, còn bỏ buổi nhạc kịch tối chạy tới đây đợi cả một buổi chiều cũng chỉ vì đưa Thu Niệm đi dự tiệc, sau đó chuốc say tám chuyện vui vẻ? Nếu cô không đi, vậy buổi tiệc tối nay có ý nghĩa gì nữa?
Không đi là không đi, Thu Danh Duy chưa bao giờ ép buộc bản thân, cho dù là hai người Dư Trác có thuyết phục cả nửa ngày cũng thờ ơ.
Cô không thèm đếm xỉa đến ba chữ "không cam lòng" viết trên mặt hai người đó, Thu Danh Duy đứng dậy hạ lệnh đuổi khách: "Tôi vừa tiếp nhận Thu thị nên còn rất nhiều công việc phải xử lý, không thể tiếp chuyện được nữa, chiêu đãi không chu đáo xin thứ lỗi.”
Tốn công chạy tới một chuyến lại chẳng nghe ngóng được chuyện gì hay, tâm tình của hai người Dư Trác không cần phải nói cũng biết tệ cỡ nào, đi ra từ biệt thự Nam Ngạn hai người bắt đầu chửi rủa, tôi chửi một cô chửi một câu.
"Cho dù Lục Cảnh Thâm biết được chân tướng, lãng tử quay đầu lại thì sao chứ? Lúc trước chuyện anh ta với kẻ thứ ba diễu võ dương oai, chà đạp danh dự của cô ta có thể xóa bỏ toàn bộ hay sao? Hừ! Tưởng bản thân cố gắng kiên trì thì cầu vồng sẽ xuất hiện thật à? Tôi thấy không có ả Nghê Tam còn có thể có Nghê Tứ, Nghê Ngũ, với bộ dạng rách nát đó của cô ta làm sao giữ được đàn ông!”
Trác Tuyết thở dài: "Kiểu người như Lục Cảnh Thâm này không kiểm soát được, nhưng cũng có người đàn ông thích kiểu bông hoa nhỏ trong trắng, yếu đuối như cô ta. Cậu xem Cố Trì đi, đang họp ở nước ngoài vừa nghe Thu Niệm đã trở về thành phố Bái đã lập tức tới theo cô ta!”
Nói đến Cố Trì, từ sau khi Thu Niệm kết hôn hai nhà huỷ bỏ hôn ước, anh lại một lần nữa trở thành đối tượng kết hôn mà các cô gái trẻ ở thành phố Bái tranh đoạt.
đương nhiên Dư Hà, Trác Tuyết cũng đã từng mơ mộng trở thành bà Cố nhưng đều hiểu tất cả đều là vọng tưởng hão huyền, với thân phận của hai người bọn họ, hoàn toàn không trèo được lên nhà họ Cố. Có khả năng nhất là Lâm Mộ Vũ của nhà họ Lâm, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Nhớ đến sự thê thảm của Lâm Mộ Vũ, Dư Hà chợt mất bình tĩnh: "Ôi, Lâm Mộ Vũ đáng thương thật đó. Bàn về gia cảnh, nhà họ Lâm cũng là gia đình giàu có có tiếng ở thành phố Bái, nhưng vẫn kém nhà họ Thu một chút. Bàn về diện mạo, cô ta cũng xinh đẹp số một, số hai, cơ mà đáng tiếc vẫn chỉ kém Thu Niệm một chút. Năm đó đính hôn với nhà họ Cố cũng vậy, chậm hơn nhà họ Thu, tức giận đến mức bay ra nước ngoài học tập, mãi cho đến khi Thu Niệm kết hôn với Lục Cảnh Thâm mới trở về. Vốn tưởng rằng cuối cùng có cơ hội gả cho Cố Trì, không ngờ người ta tình nguyện làm lốp dự phòng nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái. Về sau nghe nói Thu Niệm đã chết cô ta còn vui mừng một phen, ai ngờ kết quả lại giả chết? Vừa mới về thành phố Bái, Cố Trì đã lập tức chạy đi chăm nom người ta, có cô ta thì Lâm Mộ Vũ có thể làm gì được?”
Hả hê trên nỗi đau của Lâm Mộ Vũ là một chuyện, nhưng Thu Niệm là một người phụ nữ vừa không có chỗ dựa vững chắc lại vừa ly hôn nhưng vẫn được đàn ông thành phố Bái trân trọng như thế, đáy lòng Trác Tuyết không kìm nén được ghen tị.
"Thật không hiểu nổi, Cố Trì có điều kiện tốt như vậy sao cứ phải hứng vỏ ốc hộ thế? Thu Niệm xinh đẹp đấy nhưng tớ cảm thấy mỗi xinh đẹp không thì có ích lợi gì? Thân phận thiên kim quyền quý số một mà ngay cả một ông chồng ở rể cũng không giữ được, còn trông đợi cô ta làm gì?”
Đều là người trong giới thượng lưu của thành phố Bái, từ tiểu học đến cấp hai, cấp ba đều ở trường tư lập tốt nhất của thành phố Bái.
Lúc trước mọi người đều hâm mộ Thu Niệm.
Con gái duy nhất của gia đình giàu có nhất thành phố Bái, viên ngọc quý trên tay mọi người chú ý!
Nam sinh trong trường tôn cô là nữ thần cao không với tới được, các bậc phụ huynh ai cũng muốn cô làm con dâu, cháu dâu của mình.
Có điều khi ấy vẻ vang biết bao nhiêu thì về sau cũng nghèo túng bấy nhiêu.
Thiên kim nhà giàu gạt sự e dè theo đuổi đàn ông, cái gì cũng mất, kết quả còn không bằng một Nghê San ngay cả cái mép cửa nhà quyền quý cũng không sờ được, chẳng phải là chuyện cười sao? Nữ thần sau một đêm rớt từ trên cao xuống, trở thành một con sâu đáng thương mà ai cũng chế giễu.
Tuy nói cuối cùng lời nói dối của Nghê San bị vạch trần, lãng tử Lục Cảnh Thâm quay đầu nhưng đáng tiếc vẫn không thể thay đổi được sự thật nhà họ Thu đã sa sút, Thu Niệm trở thành người phụ nữ đã ly hôn.
Nghĩ đến tư thái cao quý trước đây của Thu Niệm, Dư Hà mím môi: "Đúng vậy, cô ta còn nói muốn tiếp quản Thu Thị? Các thành viên