Chương 37: Tôi đã nói lật thuyền rồi mà
Bị dừng chủ đề, Trác Tuyết vội vàng cứu vãn, tự giới thiệu luôn: "Chồng chưa cưới của tớ là người đến từ thành phố Nhạc, tớ đặc biệt dẫn anh ấy đến nếm thử đặc sản của thành phố Bái của chúng ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy: "Vậy hai người thong thả dùng bữa, tôi..." đi trước.
"Này, hiếm khi mới gặp nhau, đừng đi vội thế!" Hai chữ cuối cùng bị Trác Tuyết cắt ngang, người phụ nữ vén tóc, dáng vẻ người phụ nữ chiến thắng truyền đạt kinh nghiệm: "Người ta thường hay nói hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, cho nên chọn một người chồng tốt đáng tin cậy là vô cùng quan trọng. Niệm Niệm trước kia điều kiện của cậu tốt như thế nào hết thảy đều thất bại trong hôn nhân với chồng cũ của cậu, cho nên có vết xe đổ của cậu, tớ và mẹ tớ đã đúc kết được rất nhiều bài học, cuối cùng cũng đã chọn được một cuộc hôn nhân như ý.”
Nghe ra lời mỉa mai trong lời nói của cô ta, lông mày Thu Danh Duy khẽ nhíu lại.
Cuộc hôn nhân của Thu Niệm quả thật thất bại, nhưng trước mặt người ta bới lại vết sẹo cộng thêm việc khoe khoang như thế là có ý gì? Đàn ông nhà quyền thế có tiền có thế, coi tình cảm nhẹ hơn tờ giấy, chân tình thật lòng yêu vợ đếm trên đầu bàn tay, hôn nhân thương mại thì hơn ai sao?
"Người thông minh không bao giờ đặt hết trứng gà vào một cái giỏ, cô Trác, tôi cũng khuyên cô đừng đặt hết tất cả tiền đặt cược vào hôn nhân." Thu Danh Duy hơi nheo mắt lại, chậm rãi đáp lại: "Để tránh cuối cùng bị lật thuyền."
Trước đây mọi người giễu cợt chế nhạo, Thu Niệm chỉ biết khổ sở cúi đầu không lên tiếng, làm gì phản bác được như bây giờ! Chuyện gì đã xảy ra trong những ngày cô biến mất? Sao lại có thể trở nên sắc bén, sắc sảo như vậy!
Trác Tuyết kinh ngạc há miệng, sửng sốt vài giây mới tìm lại được giọng nói, luống cuống bày ra toàn bộ lá bài tẩy, sợ mình bị xem thường: "Là người lớn nhà trai tự chỉ định cuộc hôn nhân! Chồng chưa cưới của tớ lần này đặc biệt tới đây để nói chuyện này, dự định tháng này sẽ quyết định ngày cưới, thái độ rất trịnh trọng, không có chút ngạo mạn nào.”
“Người lớn tự mình chỉ định?” Thu Danh Duy cười: "Sao nghe giống như đang chọn hàng hoá vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trác Tuyết tức giận nghẹn họng: "Cái gì chọn hàng hóa? Đây là bàn chuyện cưới xin nghiêm túc!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải là đặt điều kiện trên bàn nói chuyện sao? Nhà trai vừa ý cô, hai nhà đàm phán niêm yết giá rõ ràng, cuộc hôn nhân này lập tức ấn định, có khác gì với bàn chuyện làm ăn?”
Thu Danh Duy nói lời thật, nhưng Trác Tuyết lại nghe ra là sự ghen tị, cô ta không phục nói: "Niệm Niệm, tớ biết cậu đã từng trải qua cuộc hôn nhân thất bại nhưng đừng nhìn tất cả cuộc hôn nhân đều bi quan như vậy.”
"Vậy thì cô cũng đừng coi tất cả phụ nữ đều giống như cô, cần phải dựa vào một cuộc hôn nhân tốt, một người chồng tốt mới có thể thể hiện được giá trị của mình." Đầu ngón tay Thu Danh Duy thờ ơ lắc lắc chìa khóa xe: "Chỗ dựa của tôi không phải là đàn ông, mà là bản thân tôi.”
Những lời này làm cho Trác Tuyết xấu hổ.
Từ nhỏ mẹ đã dạy cô ta phải làm thế nào để trở thành một quý cô thanh lịch khéo léo, tương lai phải làm sao mới có thể giữ được chồng của mình, hầu hết các cô tiểu thư khác cũng giống như cô ta, chỉ chờ trong nhà tìm được một mối hôn sự tốt, sau đó xinh đẹp gả qua.
Nói thẳng ra, đàn ông chính là chỗ dựa vững chắc của các cô, trước khi lấy chồng dựa vào ba, sau khi lấy chồng dựa vào chồng, tuổi già dựa vào con trai.
Nhưng như vậy có gì không đúng? Họ chỉ là phụ nữ, làm cho mình mệt mỏi như vậy để làm gì? Cá muối nằm không vẫn thắng có gì không tốt? Những người phụ nữ không gả ra ngoài được và hôn nhân thất bại mới sẽ suốt ngày kêu gào không dựa vào đàn ông mà dựa vào chính mình thôi!
Trong lòng thầm cố hết sức phản bác lại, nhưng đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Thu Danh Duy, loại cảm giác xấu hổ ấy hoàn toàn không xóa nổi.
Không đúng! Người đáng phải xấu hổ không phải là cô ta!
Lúc này, một bóng người từ bên ngoài nhà hàng đi vào.
Ánh mắt Trác Tuyết sáng ngời, lập tức tìm lại chính mình: "Niệm Niệm, chồng chưa cưới của tớ tới rồi! Tớ giới thiệu cho cậu, anh ấy là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hạ thị ở thành phố Nhạc..."
Không đợi cô ta kịp hết câu, đối phương đã bước nhanh đến gần, thế rồi đẩy tay cô ta ra, mạnh mẽ túm lấy người cô ta muốn vả mặt, trong giọng lộ ra ngạc nhiên vui mừng không thể tin được: "Thu Danh Duy?!”
Trác Tuyết bị đẩy lui về phía sau hai bước, suýt nữa té ngã, đợi cô ta cố gắng đứng vững lại nhìn về phía hai người bọn họ, lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc không thôi.
Vì cuộc hôn nhân này, cô ta cũng coi như cũng từng tiếp xúc với Hạ Minh nhiều lần. Không hổ danh là người thừa kế tương lai của Hạ thị ông trùm thành phố Nhạc, từng cử chỉ đều là khí phách của người ở vị trí cao, càng làm cho người ta động lòng chính là gương mặt đẹp trai vượt quá mức tưởng tượng, trong đám công tử trong giới thượng lưu kia có thể gọi là số một số hai.
Cho nên, một người đàn ông như vậy kiêu ngạo một chút cũng không sao, lạnh nhạt với cô ta, cô ta cũng hoàn toàn có thể chấp nhận, bởi vì anh ta vốn có bản chất này.
Trước ngày hôm nay, cho tới tận bây giờ cô ta chưa từng nghĩ tới còn có thể nhìn thấy anh ta có biểu cảm như vậy, không chớp mắt nhìn chăm chú vào một người phụ nữ, dường như cô là bảo vật trân quý không thể bỏ qua nhất thế giới! Nôn nóng đến nỗi mất hết sự kiêu ngạo ban đầu của mình.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?!
Thu Danh Duy cũng không ngờ trên đời này có nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy, liếc mắt nhìn thấy bàn tay đang bị Hạ Minh nắm lấy, lười biếng nhắc nhở: "Anh có chắc muốn làm như này ở trước mặt vợ chưa cưới của anh không?”
Hạ Minh bây giờ mới nhớ tới vợ chưa cưới ở bên cạnh, đuôi mắt nhẹ nhàng liếc qua, cũng không để ở trong lòng: "Vốn là việc cưới xin trong nhà tự quyết định, không liên quan đến anh.”
Mặt Trác Tuyết lập tức trắng bệch.
Thu Danh Duy rút tay lại, liếc nhìn cô ta: "Nhưng cô Trác nói, nhà họ Hạ các anh rất coi trọng cuộc hôn nhân này, bảo anh tự mình tới đây trực tiếp bàn chuyện ngày kết hôn, sao lại nói không liên quan?”
Đối với Hạ Minh mà nói cưới ai cũng giống nhau, dù sao cũng chỉ là vật trang trí ở trong nhà dỗ dành người lớn vui vẻ. Lần duy nhất thay đổi ý định là vì Thu Danh Duy cô.
Anh ta hào hứng đề nghị mình có thể lấy người đã ly dị, lại bị cô trịnh trọng cho hay cô mắc bệnh nan y sắp chết,