Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 43


trước sau


 
Chương 43: Tu La tràng bốn người đàn ông
 
Sau một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Vạn Hồng Đức và đưa ra câu trả lời phủ định: “Ông đi đi! Tôi sẽ không ra tay với Thu Thị.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vạn Hồng Đức tức giận đến mức chửi ầm lên: “Tôi tưởng cậu là người có thể làm nên chuyện lớn, không ngờ cậu lại xử trí theo cảm tính như vậy! Chỉ là một người phụ nữ thôi mà! Nếu có thể nuốt trôi miếng bánh ngọt khổng lồ như Thu Thị thì kiểu phụ nữ nào chả chiếm được?”
 
Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại.
 
Anh ta chỉ cần Niệm Niệm.
 
Chỉ cần cô mà thôi…
 
Sau khi đuổi Vạn Hồng Đức đi, Lục Cảnh Thâm không còn tâm trạng tiếp tục làm việc nữa. Anh ta cầm lấy chìa khóa xe và rời khỏi công ty.
 
Sau khi anh ta lấy xe và đang hút thuốc ở ven đường thì có một chiếc ô tô chạy ngược chiều lướt qua. Dù chỉ thoáng qua trong nháy mắt nhưng anh ta vẫn nhìn thấy người lái xe là Thu Danh Duy, bên cạnh cô còn có một người đàn ông xa lạ, hai người đang ghé đầu vào nhau nói cười, trông rất thân mật.
 
Đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, chuyển động tay lái theo bản năng và đuổi theo.
 
Suốt đường đi, lòng anh ta rối bời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Toàn bộ tâm trí của Lục Cảnh Thâm đều đang suy nghĩ về việc người đàn ông ngồi trên ghế phụ là ai. Vừa rồi họ chỉ lướt qua nên không thể nhìn rõ, nhưng anh ta cũng biết chắc chắn không phải Cố Trì, cũng không phải là một người mà anh ta quen biết.
 
Lẽ nào ngoài Cố Trì, cô còn tìm một người đàn ông khác?
 
Lục Cảnh Thâm càng suy nghĩ càng cảm thấy mình sắp phát điên.
 
Xem ra anh ta phải xem xét lại lời đề nghị của Vạn Hồng Đức một lần nữa. Bởi vì so với việc cô căm hận anh ta thì anh ta càng sợ không chiếm được cô hơn!
 
...
 
Thu Danh Duy không biết rằng có một chiếc ô tô đang theo sát mình.
 
Khi trở lại biệt thự Nam Ngạn và vừa định lái xe vào trong thì cô đã trông thấy một vị khách không mời mà đến đang đợi ở bên cạnh. Vẫn là một chiếc xe mui trần với kiểu dáng tinh tế như mọi khi, chủ xe đang ngồi ở ghế lái và huýt sáo ngạo nghễ với cô.
 
“Thu Danh Duy! Em đi đâu vậy? Anh đã đợi em cả ngày đấy!”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy người đến chính là Hạ Minh, sắc mặt của Thu Danh Duy lập tức sa sầm. Bạc Nguyên Triệt ở bên cạnh lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở thành phố Nhạc trước đó nên trong lòng lập tức hoảng hốt dữ dội, lo lắng anh ta sẽ vì Minh Toa Toa mà làm hại Thu Danh Duy nên lập tức trực tiếp đẩy cửa xuống xe, cao giọng hỏi: “Anh tìm cô ấy làm gì?”
 
Hạ Minh nheo mắt đánh giá vài giây rồi nhận ra đây là Bạc Nguyên Triệt. Vì vậy, anh ta không kìm được lòng ghen tuông trỗi dậy và mở miệng châm chọc: “Là anh à! Sao rồi? Thu Danh Duy vẫn chưa chơi chán anh à?”
 
Bạc Nguyên Triệt quát lên: “Đừng nói những lời khó nghe như vậy.”
 
Hạ Minh nhún vai và chuyển tầm mắt sang Thu Danh Duy, không chút khách khí mà vạch trần thân phận của cô: “Vậy anh hỏi cô Thu của chúng ta đi, xem thử khi nào cô ấy sẽ kết hôn với người chồng chưa cưới giàu sang quyền thế vậy?”
 
Giàu sang quyền thế?
 
Chồng chưa cưới?
 
Bạc Nguyên Triệt bị những từ này làm cho sững sờ. Anh quay đầu lại theo bản năng và tìm kiếm câu trả lời từ Thu Danh Duy.
 
Anh hy vọng có thể nghe cô phủ nhận, nhưng lọt vào tai anh lại là một câu trách móc: “Hạ Minh! Anh thật sự rất xấu xa!”
 
Hạ Minh hừ một tiếng, chống tay nhảy ra khỏi chiếc xe mui trần, sau đó lắc lắc ống quần và nở nụ cười như có như không, hỏi: “Anh xấu xa? Vậy em bắt cá hai tay như vậy không xấu xa sao?”
 
Anh ta đang nghĩ rằng Thu Danh Duy sẽ bị lật thuyền ở cả hai đầu, còn mình sẽ ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, nhưng anh ta lại không biết rằng kể cả khi tất cả đàn ông trên thế giới này đều chết sạch thì Thu Danh Duy cũng sẽ không thèm liếc nhìn anh ta một lần.
 
Dù sao thì từ trước đến nay, cô không bao giờ chấp nhận kiểu người luôn luôn phong lưu và cậy mạnh.
 
Hai người giằng co với nhau, Bạc Nguyên Triệt lẳng lặng đứng sang một bên và trong tai kêu ù ù.
 
Một câu nói đáng sợ đang quanh quẩn trong đầu anh: Tiểu Duy đã có chồng chưa cưới…
 
Đúng lúc này, xe của “chồng chưa cưới” mới tới biệt thự Nam Ngạn. Cố Trì nhìn thấy hai chiếc ô tô đang đậu trước cổng thì hơi nghi ngờ và bước xuống, liếc nhìn Hạ Minh và người đàn ông xa lạ mà anh ấy chưa gặp bao giờ. Cuối cùng, ánh mắt anh ấy dừng lại trên khuôn mặt Thu Danh Duy và hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Hạ Minh nở một nụ cười hả hê khi người khác gặp họa: “Ồ, chồng chưa cưới đến rồi này.”
 
Bạc Nguyên Triệt đột ngột quay đầu lại.
 
Anh nhìn thấy một người đàn ông trong bộ đồ âu phục và giày da với khí chất ung dung và dịu dàng, ngay cả đàn ông cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
 
Đây là chồng chưa cưới của Tiểu Duy sao?
 
Chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu như lúc này. Cảm giác này giống như anh tình cờ phát hiện một viên trân châu rồi hết lòng yêu thương và bảo vệ nó, nhưng chủ nhân của viên trân châu đó lại đột nhiên tới cửa tìm anh. Cho dù anh không tình nguyện thì cũng chỉ còn cách trả lại kho báu cho người khác.
 
Dòng suy nghĩ hỗn độn bị cắt ngang bởi tiếng ma sát sắc bén.
 
Một chiếc xe khác nối gót tìm tới.
 
Lục Cảnh Thâm đóng sầm cửa xe và đi tới, khuôn mặt anh ta phủ đầy mây đen. Anh ta liếc nhìn Cố Trì và Hạ Minh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người đàn ông đang đeo chiếc kẹp tóc trẻ con giống Thu Danh Duy và trầm giọng hỏi: “Niệm Niệm, anh ta là ai vậy?”
 
Nhìn bốn người đàn ông trước mặt, Thu Danh Duy chỉ cảm thấy đau đầu.
 
Tại sao bọn họ không hẹn mà lại có thể tạo ra một màn đối đầu như vậy?
 
Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Hạ Minh bật cười hả hê trên nỗi đau của người khác: “Ái chà! Chồng cũ, chồng chưa cưới và người tình bé nhỏ đều tề tựu ở đây.”
 
Lời vừa dứt, Bạc Nguyên Triệt và Lục Cảnh Thâm đồng thời nhìn về phía đối phương.
 
Bạc Nguyên Triệt: Chồng cũ?
 
Lục Cảnh Thâm: Người tình bé nhỏ?
 
Vẻ mặt của Bạc Nguyên Triệt càng lúc càng hoảng hốt. Bất kể là người chồng chưa cưới phóng khoáng và ôn hòa hay là người chồng cũ anh tuấn và kiêu ngạo, nếu xét về ngoại hình và khí chất thì đều không thể coi thường bọn họ.
 
“Rút lại những lời nói tự mình đa tình đi! Cậu không xứng với một người phụ nữ như chị ấy.”
 
“Không chịu cố gắng mà còn muốn theo đuổi chị Duy sao? Cậu để tay lên ngực và tự hỏi bản thân xem mình có xứng đáng hay không?”
 
Bên tai đột nhiên vang vọng lời nói của Tô Ngạn, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy trái tim mình trầm xuống tới mức không thể kiểm soát được và khiến anh gục ngã đôi chút.
 
Đúng vậy…
 
Anh không xứng với cô…
 
Càng hiểu cô nhiều hơn thì anh càng biết rõ điều này, nhưng anh vẫn không thể khống chế được tình yêu mà mình dành cho cô.
 
Sau lời vạch trần của Hạ Minh, Bạc Nguyên Triệt vẫn im lặng không nói gì, điều này khiến Thu Danh Duy hơi lo lắng. Thật ra cô không định giấu diếm điều gì, chỉ là đối với chuyện viển vông như xuyên sách thì cô muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện với anh, không ngờ rằng Hạ Minh lại đột ngột xuất hiện để gây rối.
 
Thấy Lục Cảnh Thâm đang nhìn Bạc Nguyên Triệt với ánh mắt không thiện cảm, cô mang tâm lý bảo vệ và đẩy nhẹ người đang đứng cạnh mình, ra hiệu cho anh vào trong trước.
 
“Đi cái gì mà đi?” Hạ Minh châm chọc: “Lần nào cũng trốn sau lưng phụ nữ, thật là hèn nhát!”
 

Ánh mắt sắc như dao của Thu Danh Duy phóng tới, Hạ Minh khẽ nhún vai, ngại rằng nội dung vở kịch chưa đủ kích thích nên tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Đã có gan ở chung với em rồi cơ mà! Sao nào? Chỉ biết làm đàn ông ở trên giường, còn xuống giường thì chân sẽ mềm nhũn như chân tôm sao?”
 
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Trì hơi kinh ngạc, hai người đã phát triển đến mức này rồi sao?
 
Còn đôi mắt của Lục Cảnh Thâm thì đỏ ngầu, kích động gầm lên: “Niệm Niệm! Anh biết em hận anh! Nhưng em không cần tìm một người đàn ông khác chà đạp mình chỉ để trả thù và chọc giận anh!”
 
Thu Danh Duy nở nụ cười lạnh lùng: “Để trả thù và chọc giận anh? Lục Cảnh Thâm, anh quá tự luyến rồi đấy!”
 
Thái độ của cô như đang đối xử với một người xa lạ, anh ta đã chịu đựng đủ rồi!
 
Lục Cảnh Thâm gạt bàn tay đang ngăn cản của Cố Trì và tiến lại gần Thu Danh Duy, nhìn cô chằm chằm và không muốn bỏ qua một li một tí biểu cảm nào trên khuôn mặt cô.
 
“Lần trước anh hỏi rằng có phải em thật sự không yêu anh hay không, nhưng em hoàn toàn không phủ nhận. Niệm Niệm, đừng lừa dối anh. Anh biết em vẫn còn yêu anh...”
 
Anh ta vốn tưởng rằng lần này có thể ảnh hưởng tới một chút tình cảm còn sót lại của Thu Niệm, nhưng Thu Danh Duy đang vô cùng tức giận nên đã dứt khoát xem nhẹ nó mà không cần đắn đo.
 
Cô đã quá mệt mỏi với người đàn ông luôn miệng nói tiếng yêu nhưng lại làm những chuyện ghê tởm này. Vì không kìm nén được cơn tức giận nên cô bèn thẳng tay tát anh ta

một cái thật mạnh.
 
Một cái tát vang dội kèm theo một tiếng “cút” khiến Lục Cảnh Thâm hoàn toàn ngây ngốc.
 
Thu Danh Duy dùng hết sức lực của mình nên chỉ trong vài giây, mặt trái của anh ta đã sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
 
Anh ta nghiêng đầu, im lặng hồi lâu, đầu lưỡi chạm vào gò má đang tê dại và chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Em đã nguôi giận chưa?”
 
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn cho rằng cô đang giận dỗi sao?
 
Thu Danh Du thật sự không nói nên lời. Cô chẳng biết nên nói rằng anh ta quá yêu bản thân hay là hình tượng si tình của Thu Niệm đã khiến người ta ấn tượng quá sâu sắc nữa.
 
“Lục Cảnh Thâm, chúng ta tiếp tục dây dưa như vậy cũng vô nghĩa thôi.” Thu Danh Duy nhìn anh ta chằm chằm, trong đôi mắt bình tĩnh không còn chút lưu luyến nào dành cho anh ta: “Chi bằng hãy tự sống tốt cuộc đời riêng của mỗi người đi. Từ nay trở đi hãy xem nhau như người xa lạ!”
 
Những lời này khiến anh ta đau nhói. Thân thể Lục Cảnh Thâm lảo đảo, suýt chút nữa không thể đứng vững được.
 
Anh ta bình tĩnh nhìn cô, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Anh thật sự… không biết rằng người cứu anh lại là em… cho nên anh mới làm nhiều chuyện sai lầm như vậy…”
 
“Chuyện này anh đã giải thích rất nhiều lần rồi, không cần nhắc lại nữa.”
 
“Nếu em đã biết thì tại sao không chịu tha thứ cho anh?” Anh ta giống như một con thú đang bị vây khốn, bất luận vùng vẫy thế nào cũng không tìm được lối ra. Anh ta hơi suy sụp và hỏi: “Rốt cuộc em muốn anh làm gì thì mới chịu tha thứ cho anh?”
 
Vốn dĩ việc có tha thứ hay không cũng chẳng phải do cô quyết định.
 
Hơn nữa, kể cả khi cô thay Thu Niệm tha thứ cho anh ta thì sao? Lẽ nào cô còn phải thay thế Thu Niệm để gương vỡ lại lành với anh ta? Chuyện này không thể xảy ra!
 
Nếu vậy thì việc không tha thứ lúc đầu còn ý nghĩa gì nữa?
 
“Lục Cảnh Thâm, muộn rồi.” Thu Danh Duy nhìn anh ta. Điều mà cô chưa nói ra chính là người sẽ tha thứ cho anh ta đã không còn sống nữa…
 
Sau khi biết sự thật, anh ta lập tức điên cuồng đi tìm cô ấy. Lúc biết được cô ấy đã chết vì bệnh nan y, anh ta lập tức phát điên và muốn chết cùng cô ấy. Bây giờ cô ấy đã bình phục trở lại, anh ta muốn dành cả đời mình để bù đắp và cứu vãn đoạn tình cảm vốn dĩ không nên như thế của trước kia. Vậy cho nên làm sao anh ta nỡ buông tay như vậy?
 
“Vẫn chưa muộn...”
 
“Không muộn một chút nào...”
 
Anh ta nói xong thì định nắm lấy bờ vai của cô, nhưng hai người đang đứng gần cô nhất là Bạc Nguyên Triệt và Cố Trì đã đồng thời ra tay ngăn cản.
 
Bạc Nguyên Triệt phản ứng đầu tiên, nhưng khi vươn tay ra nửa chừng và nhìn thấy Cố Trì cũng đưa tay ra ngăn cản, anh lại nghĩ đến thân phận chồng chưa cưới của Thu Danh Duy, nên đôi mắt anh khựng lại trong thoáng chốc và đột ngột rút tay về.
 
Anh có tư cách gì xen vào chuyện của cô chứ?
 
Thậm chí, anh còn không phải là “người tình” mà Hạ Minh đã nói...
 
Anh quay mặt đi một cách buồn bã.
 
Lòng dạ rối bời.
 
Hạ Minh thoáng thấy động tác nhỏ của anh thì bật cười giễu cợt.
 
Một vai hề ngang ngược trong làng giải trí cũng dám tranh giành một người đường đường là thiên kim Thu Thị. Anh ta thật sự nghĩ rằng chỉ bằng một khuôn mặt có thể đối đầu với tư bản và quyền lực sao? Nực cười!
 
Thấy Cố Trì gặp khó khăn trong việc ngăn cản Lục Cảnh Thâm, anh ta cũng chạy đến giúp đỡ, nhưng anh ta không nhã nhặn như Cố Trì mà lại bước tới túm cổ áo Lục Cảnh Thâm và đấm anh ta một quyền thật mạnh.
 
Nghĩ đến loại thất bại này từng chiếm hữu Thu Danh Duy, anh ta cực kỳ ghen tị. Loại đàn ông nhìn ngang ngó dọc đều thua kém anh ta như thế này đã dựa vào đâu cơ chứ? 
 
“Anh không nghe cô ấy nói cút đi sao?” Anh ta nhếch môi, tuy rằng đang cười nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao: “Anh làm thế này là muốn ăn năn hối lỗi sao?”
 
Lục Cảnh Thâm nghiêng đầu phun một ngụm nước bọt dính máu, thở hổn hển và hỏi anh ta: “Anh là ai?”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Minh hất cằm, nghiêng người liếc nhìn Thu Danh Duy rồi ngạo nghễ tuyên bố: “Tôi là chồng tiếp theo của cô ấy.”
 
Thu Danh Duy: “... Cút.”
 
Câu trả lời này khiến cho Lục Cảnh Thâm có sức phản kháng lại. Anh ta túm lấy tay áo Hạ Minh và xoay người khống chế, hung hăng đánh vào khuôn mặt khoa trương đó và đắc ý hỏi to: “Nghe thấy chưa? Cô ấy cũng bảo anh cút đi.”
 
Nhìn hai người đàn ông đang vật lộn với nhau, vẻ mặt Cố Trì biểu hiện ý tứ một lời khó nói hết. Đây là cảnh tượng học sinh tiểu học đang cấu xé và uy hiếp lẫn nhau sao? Quả thật là lần đầu tiên chứng kiến.
 
Anh ấy quay đầu lại nhìn Thu Danh Duy: “Thật sự xin lỗi! Anh tự tiện tới đây nên đã gây thêm phiền toái cho em.”
 
Thu Danh Duy lắc đầu: “Không liên quan tới anh. Tất cả là do hai người phiền phức này gây ra.”
 
Mặc dù cô không để tâm nhưng Cố Trì cảm thấy anh ấy vẫn cần giải thích một chút: “Anh đến đây vì nghe thư ký Chu nói rằng em đã cho tất cả người giúp việc trong nhà  nghỉ làm, cho nên anh mới tiện đường ghé qua đây xem thử. Còn nữa... Trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ đã xảy ra vài chuyện không thoải mái, anh vẫn chưa trực tiếp xin lỗi em.”
 
“Không sao! Em không để ý đâu.”
 
Bạc Nguyên Triệt đi chơi với cô suốt một ngày cho nên bây giờ Thu Danh Duy thật sự đã bỏ vấn đề đó ra sau đầu. Nhưng Cố Trì vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi. Anh ấy liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Thu Danh Duy và đưa ra lời đề nghị nhã ý: “Vậy… nếu có thời gian thì anh sẽ mời hai người ăn một bữa.”
 
Thu Danh Duy: “Nếu có cơ hội.”
 
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng Hạ Minh và Lục Cảnh Thâm vẫn đang đánh nhau.
 
Một ngày tốt lành của Thu Danh Duy đã bị hai người này làm rối tăm rối mù. Cô thật sự rất muốn nhảy vào xe và nghiền nát họ một trăm lần!
 
“Được rồi! Dừng lại đi!” Cô quát lớn.
 
Cuối cùng, hai con gà bông tiểu học ấu trĩ cũng tạm dừng lại, buông tay đang ôm  đối phương ra và lùi lại phía sau, sau đó hừ lạnh một tiếng và chán ghét quay mặt đi, suốt cả quá trình mỗi động tác di chuyển của bọn đều đồng loạt.
 
Thu Danh Duy khoanh tay dựa vào thành xe và ra lệnh đuổi khách: “Đừng giở thói ngang ngược trước cửa nhà tôi nữa. Cút đi! Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.”
 
Lục Cảnh Thâm còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Hạ Minh đá một cú: “Sao vậy? Điếc nên không nghe thấy sao? Bảo anh cút đi đấy!”
 
Lục Cảnh Thâm híp mắt và lạnh lùng đáp trả: “Cô ấy bảo anh đấy.”
 
Hai người đàn ông giằng co với nhau, khí thế giận dữ va chạm vào nhau và phát ra những tia lửa mơ hồ.
 
Thu Danh Duy không nể mặt ai, nói thêm một câu nữa: “Đều cút hết đi.”
 
Đôi mắt của cô sắc bén và cực kỳ khó coi. Mặc dù hai người đàn ông vẫn muốn tiếp tục nhưng cả hai đều không dám gây sự nữa.
 
Chuyện buồn cười chính là nếu bị cô tát một cái thì ngay cả răng cũng sắp rụng cả rồi, đúng không?
 
Hạ Minh và Lục Cảnh Thâm hồi tưởng lại cảm giác lúc bị cô đánh, cuối cùng họ vẫn không chống đối Thu Danh Duy nữa và lần lượt buông vũ khí đầu hàng, lên xe của mình và rời đi một cách lưu luyến.
 
Trong số bốn người đàn ông thì Cố Trì là người duy nhất chưa bị cô đánh bao giờ. Anh ấy không quấy rầy cô nữa và cũng tạm biệt rời đi.
 
Nhìn thấy ba chiếc xe trước cửa nhà đều đã biến mất, Thu Danh Duy thở phào nhẹ nhõm và xoay đầu nói với người bên cạnh mình: “Chúng ta vào đi...”
 
Cô đang nói thì đột ngột im bặt.
 
Cô phát hiện người đàn ông đứng bên cạnh mình đã biến mất!
 
Nhìn ngó xung quanh, cô phát hiện Bạc Nguyên Triệt đã tự mình đi ra xa từ lúc nào chẳng hay. Anh đang cúi đầu xuống và bóng lưng thật sự rất đáng thương.
 
Thu Danh Duy: ?
 
Thấy anh sắp đi xa, cô vội vàng lên tiếng ngăn anh lại: “Đứng lại!”
 
Bạc Nguyên Triệt thoáng dừng bước như thể hơi hoài nghi mình nghe lầm. Sau một hồi lâu, anh mới quay đầu lại hỏi: “Em gọi anh sao?”
 
Thu Danh Duy sắp bị anh chọc đến bật khóc, tức giận nói: “Tôi chỉ kêu bọn họ cút thôi, cậu đi làm gì?”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện