Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 44


trước sau


 
Chương 44: Cậu có gan thì tỏ tình đi!
 
Bạc Nguyên Triệt tỏ ra phải kìm nén dữ lắm mới không bật khóc, buồn bã hỏi: "Em nói Cút hết đi còn gì?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gân xanh trên trán Thu Danh Duy giật lên một cái: "Tôi nói hai con gà tiểu học đánh nhau kia cơ mà."
 
Bạc Nguyên Triệt "à" một tiếng, như nghĩ ngợi điều gì, anh bổ sung thêm một câu: "Thế có nghĩa là... không bao gồm chồng chưa cưới..."
 
Thu Danh Duy: ???
 
Cô sững ra mấy giây mới nhận ra cậu con trai này đang ghen, thế là cố ý đùa anh: "Đúng rồi, không bao gồm chồng chưa cưới."
 
Cô lập tức thấy vẻ ghen tuông trên mặt Bạc Nguyên Triệt càng ngày càng lộ rõ trên mặt anh, ấy thế mà ngoài miệng anh còn khen ngợi một cách "chân thành": "Tên đó cũng được đấy, tốt hơn hai người kia hẳn..."
 
"Ồ, thế à? Tôi cũng nghĩ vậy." Thu Danh Duy nhịn cười, tiếp tục xem phản ứng của anh.
 
Quả nhiên, bàn tay buông thõng bên người anh âm thầm nắm chặt, khóe môi cũng kìm lòng không đặng mà mím lại.
 
Bạc Nguyên Triệt nói mà lòng rối như tơ vò: "Cũng phải... nếu không thì sao xứng đôi với Tiểu Duy được..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sực nhớ ra điều gì, anh lại hỏi: "Đúng rồi, vì sao tên Lục Cảnh Thâm hồi nãy lại gọi em là Niệm Niệm? Là biệt danh của em à?"
 
Thu Danh Duy không đùa giỡn nữa, nghiêm mặt nói với anh: "Chuyện này chúng ta đi vào rồi hẵng nói."
 
Bạc Nguyên Triệt vô thức tiến hai bước về phía cô rồi khựng lại như nghĩ đến điều gì, môi mím chặt, có chút chua xót: "Anh sợ không ổn lắm..."
 
Thu Danh Duy khoanh hai tay lại, nhướng mày hỏi: "Sao tự dưng lại không ổn?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa tiếng trước, anh còn vô cùng mong chờ với việc ở một mình với cô, thậm chí còn muốn mượn cơ hội này để tiến thêm một bước trong mối quan hệ với cô, nhưng bây giờ... Kể từ lúc biết cô có chồng chưa cưới, dù anh có muốn theo đuổi cô cách mấy thì cũng không ổn.
 
Có thể thấy chồng chưa cưới của cô là một người rất có phong độ. Mặc dù, Hạ Minh nói hơi khoa trương nhưng quả thật hai người họ từng sống chung với nhau, người đó cũng có tâm tư riêng với cô. Nếu thật sự không ngại thì làm gì có chuyện vừa nghe nói cô cho những người giúp việc nghỉ đã tự mình chạy sang? Chồng chưa cưới của cô để tâm đến nhưng chẳng nói gì, thậm chí còn ngỏ ý mời anh một bữa, khoảnh khắc ấy làm anh xấu mặt vô cùng.
 
Cái chuyện mơ tưởng đến vợ chưa cưới của người khác này…
 
Anh không làm được.
 
Thế nên...
 
Cho dù khó chấp nhận cách mấy, anh cũng phải vạch ra giới hạn an toàn cho cả hai.
 
"Anh về đây." Anh cúi đầu, giọng trầm thấp, buồn bã tựa như bầu trời mưa tầm tã mấy ngày liền: "Xin lỗi, anh không thể tiếp tục ở bên em được nữa."
 
"Cậu bận tâm về chuyện tôi từng ly dị đến thế sao?" Thu Danh Duy cất giọng hỏi: "Bận tâm đến nỗi muốn bỏ trốn thật nhanh cơ à?"
 
"Không phải vì chuyện đó!" Bạc Nguyên Triệt lập tức phủ nhận. Một lần nữa, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, khó khăn thốt ra: "Em đã có... chồng chưa cưới rồi..."
 
Trước đây, suốt mười bảy năm trời, anh luôn phải chứng kiến cảnh một người phụ nữ lén ăn cắp hạnh phúc của người khác. Bà trở nên cáu kỉnh, bất an, lo được lo mất, chỉ biết chăm chăm vào cái lợi trước mắt, cuối cùng chẳng có được gì trong tay.
 
Bạc Nguyên Triệt biết làm kẻ thứ ba đáng gièm pha ấy sẽ chịu kết cục gì, cũng biết làm vậy sẽ tổn thương một người vô tội khác. Do đó anh nhất quyết không giẫm lên vết xe đổ. Điều anh muốn là một tình yêu đường hoàng chứ không phải trộm cắp một cách hèn hạ.
 
Nếu không thì đó sẽ là một sự sỉ nhục cho cả anh lẫn Thu Danh Duy.
 
"Giờ mới thấy cậu cũng đạo đức tốt phết nhỉ." Thu Danh Duy tiết lộ với anh: "Người đó không phải chồng sắp cưới của tôi, giữa tôi và anh ấy không có hôn ước, chúng tôi sẽ không kết hôn với nhau đâu."
 
Bạc Nguyên Triệt vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần dằn xuống đau đớn để vứt bỏ tình cảm của mình, sẵn sàng sẽ không thể phải lòng bất kỳ ai nữa trong vòng mười năm, hai mươi năm thậm chí là cả đời, thì bỗng nhiên nghe được câu này, anh lập tức bừng bừng sức sống trở lại.
 
Bạc Nguyên Triệt ngơ ngác nhìn cô, vẻ mặt đầy khó tin: "Em nói thật chứ?"
 
"Tôi lừa cậu làm gì? Để dỗ dành cậu tiếp tục làm tình nhân nhỏ của tôi à?"
 
Thấy cô nháy mắt nói đùa với mình, Bạc Nguyên Triệt hơi hoang mang không biết có phải là thật hay không bèn tiến lại gần cô, lấy kính râm xuống, cẩn thận nhìn cô chăm chú hòng tìm ra đáp án từ trong đó.
 
"Em không lừa anh thật chứ?" Anh hỏi lại lần nữa, giọng run run.
 
Thu Danh Duy cũng tỏ ra nghiêm túc. Một lần nữa, cô khẳng định: "Không lừa cậu thật."
 
Như thoáng chốc được kéo từ mép vách đá về, Bạc Nguyên Triệt không kìm được nỗi lòng, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
 
"Làm anh sợ chết khiếp..."
 
"Đúng là... làm anh sợ lắm đấy..."
 
Nghe tiếng thở dài khẽ khàng như trút được gánh nặng bên tai, Thu Danh Duy cũng vòng tay nhẹ nhàng ôm lại anh.
 
"Đồ ngốc."
 
"Ngốc chết đi được."
 
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trông cô không hề có chút gì là chê bai, chỉ còn lại biển dịu dàng mà ánh chiều tà tươi đẹp đã phớt lên đáy mắt.
 
...
 
Cách đó không xa, Lục Cảnh Thâm đi rồi quay về, nhìn thấy hai bóng người ôm nhau, bàn tay siết chặt vô lăng đến mức các khớp xương gồ lên.
 
Hai người ôm nhau bao lâu, anh ta nhìn bấy lâu.
 
Thời gian như chậm đi gấp ngàn lần, nỗi giày vò cũng bị phóng đại hơn bao giờ hết. Cho đến khi hai người kia tách ra, anh ta mới tìm về lại nhịp thở, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống, thở dốc từng cơn.
 
Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta nhìn chòng chọc vào hai người kia.

 
Bạc Nguyên Triệt đã tháo kính râm ra, gương mặt thoáng lướt qua trong mắt, Lục Cảnh Thâm nhận ra đó là nghệ sĩ giới giải trí từng làm gương mặt đại diện cho nhiều nhãn hàng lớn!
 
Nhớ lại câu nói mới nãy của Hạ Minh, anh ta không khỏi cười tự giễu.
 
Anh ta đã rơi đến bước đường này rồi ư?
 
Sao có thể đến việc giành phụ nữ với con hát đê tiện đó cũng làm không xong!
 
Lục Cảnh Thâm lặng thinh ngồi trong xe rất lâu.
 
Đến khi cửa sổ biệt thự sáng đèn, anh ta mới nhận ra trời đã tối mịt.
 
Giơ tay lau mặt, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Vạn Hồng Đức.
 
"Tôi đồng ý với lời đề nghị của ông. Hợp tác vui vẻ nhé tổng giám đốc Vạn."
 
"Tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, cứ hỏi đi!"
 
Sau khi vào nhà, Thu Danh Duy ngả người vào ghế sô pha, cho Bạc Nguyên Triệt cơ hội đặt câu hỏi thỏa thích.
 
Song, mặc dù Bạc Nguyên Triệt rất tò mò nhưng lại tình nguyện từ bỏ cơ hội này: "Nếu là chồng trước thì em đã nói rõ hai người không còn quan hệ gì nữa rồi mà đúng không? Ngoài ra, người kia không phải chồng sắp

cưới, còn Hạ Minh, anh nghĩ với mắt nhìn của em thì đời nào em vừa ý anh ta, thế nên đâu cần phải hỏi gì nữa đâu?"
 
Thu Danh Duy lặng lẽ nhìn anh một cách chăm chú thật lâu, sau đó vui vẻ cười: "Được, thế thì không hỏi, sau này chúng ta cũng đừng nhắc đến những người không liên quan đó nữa."
 
Sau một lúc ngập ngừng, cô lại lên tiếng: "Cơ mà nếu hôm nay đã nhắc đến thân phận của tôi thì chi bằng nhân cơ hội này nói rõ ngọn ngành ngay bây giờ luôn, khỏi mất công lại có hiểu lầm không cần thiết."
 
"Vừa rồi cậu cũng hỏi vì sao Lục Cảnh Thâm lại gọi tôi là Niệm Niệm đấy. Đó không phải tên ở nhà của tôi mà là tên thật của thân xác này, tên đầy đủ là Thu Niệm."
 
Bạc Nguyên Triệt nhạy bén, nắm bắt được thông tin quan trọng: "Thân xác này?"
 
"Ừ, thân xác này, cậu không nghe nhầm đâu." Thu Danh Duy nhìn anh, đánh tiếng trước: "Những lời tôi sắp nói sẽ khiến cậu thấy chẳng khác gì mơ tưởng hão huyền, nhưng tôi có thể thề từng câu từng chữ của tôi đều là thật."
 
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.
 
Thần kinh Bạc Nguyên Triệt vô thức căng như dây đàn, anh ngập ngừng một lúc mới trịnh trọng đáp lời: "Em nói đi."
 
Thấy anh đã chuẩn bị tinh thần, Thu Danh Duy kể lại đầu đuôi chuyện xuyên vào tiểu thuyết của mình cho anh.
 
Người con trai trước mặt lắng nghe rất nghiêm túc, mặc dù ngoài sức tưởng tượng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề lộ vẻ hoài nghi dù chỉ một chút.
 
"Đó là toàn bộ." Thu Danh Duy nói: "Về bí mật mà tôi chưa từng tiết lộ với cậu."
 
Hóa ra là vậy...
 
Bạc Nguyên Triệt tỉnh ngộ, tất cả ngờ vực trước đây đều đã được giải đáp dễ dàng bằng chân tướng cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
 
Theo lý mà nói, ai vừa nghe chuyện tưởng chừng không có thật này xong sẽ đều hoảng hồn một lát hoặc gặng hỏi cô chuyện khác mới phải, thế nhưng anh lại cứ như nghe dự báo thời tiết vậy, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại, chỉ nói ba chữ: "Anh biết rồi."
 
"Chỉ vậy thôi sao?" Giờ thì đến phiên Thu Danh Duy ngạc nhiên: "Cậu không sợ tôi à?"
 
"Sợ gì cơ?" Bạc Nguyên Triệt chẳng hiểu chuyện gì.
 
"Cái chuyện xuyên vào tiểu thuyết này mông lung thế mà, cậu không nghĩ tôi là ma sao?"
 
Nghe cô nói vậy, Bạc Nguyên Triệt ngẩn người, một lúc sau anh xoa đầu cô, nụ cười bên khóe môi không che giấu nỗi sự cưng chiều: "Thế thì đã sao? Đối với anh, em chỉ là Tiểu Duy mà thôi."
 
Là Tiểu Duy thật sự hiện diện trong cuộc đời anh.
 
Thế nên có phải cô đến từ thế giới khác hay không, là người hay ma thì có liên quan gì?
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước Thu Danh Duy còn đinh ninh nói loại chuyện này ra sẽ khá phiền phức nên mới kề cà không chịu nói, muốn tìm một cơ hội thích hợp để giải thích riêng với anh. Dù sao ban đầu ngay cả Cố Trì cũng chưa thể chấp nhận được ngay, không ngờ cái cậu "ngốc bạch ngọt" này lại dễ chấp nhận như vậy!
 
Hai người đều giải quyết được tâm sự của bản thân nên cũng thả lỏng hơn.
 
Thấy đã không còn sớm, Bạc Nguyên Triệt hỏi: "Em đói bụng không? Muốn ăn gì, để anh nấu cho." Giọng điệu tự nhiên đến mức không hề nhận thức được rằng mình đang ở nhà người ta.
 
"Được thôi." Thu Danh Duy cũng không khách sáo với anh: "Dưới bếp có sẵn nguyên liệu rồi, cậu thấy nấu được món gì thì nấu đi."
 
Khác với mì trứng cà chua dở tệ vào buổi tối ở thành phố Nhạc, lần này Bạc Nguyên Triệt vận dụng hết tài nấu nướng của mình ra, làm liên tù tì sáu món. Nhận được lời khen của Thu Danh Duy, anh cười hai tiếng, chốc lát sau lại nhỏ giọng lầm bầm: "Sau này kết hôn, việc nhà anh làm tất."
 
Thu Danh Duy đang gắp đồ ăn thì khựng lại.
 
Cô ngước mắt lên, thấy người ngồi đối diện rõ là thẹn thùng lại cố gắng che giấu thì cạn lời.
 
Anh đang tự rao bản thân đấy à...
 
Chậc, nghĩ hay quá ha, cậu có gan thì tỏ tình đi!
 
Sau một bữa ăn no căng bụng, Thu Danh Duy bị đuổi ra phòng khách xem ti vi, Bạc Nguyên Triệt ở lại dọn bát đũa.
 
Nước chảy róc rách xuống bọt xà phòng mềm mại, phía trên được bao trùm bởi ánh đèn ấm áp, tiếng chương trình được chiếu trên ti vi loáng thoáng vọng lại từ ngoài cửa, tất cả đều làm người ta thấy ấm lòng và thoải mái.
 
Anh ngẩng đầu nhìn cái bóng chiếu trên kính của mình.
 
Nhớ lại trước đây, rất nhiều buổi tối anh đều nấu cơm, ăn uống, ngủ nghỉ một mình, bầu bạn anh chỉ có căn phòng vắng lặng.
 
Anh nghĩ, giá như được gặp Tiểu Duy sớm hơn thì có lẽ những năm ấy đã không quá tệ rồi...
 
Mỗi người đều có điều may mắn của chính mình, may mắn của anh tới không sớm cũng không muộn, ít nhất anh còn có mấy chục năm quãng đời còn lại để nắm chặt lấy cô.
 
Chỉ ngồi không xem ti vi thế này hơi nhàm chán nên Thu Danh Duy lấy rượu vang đỏ ra uống từng ngụm.
 
Đến khi Bạc Nguyên Triệt rửa bát xong đi ra, anh thấy cô đang nằm nghiêng trên ghế sô pha, khóe môi thấm màu đỏ mê hoặc của rượu, đẹp đến mức tựa như nữ hoàng trong lâu đài cổ.
 
Mà cô đúng là nữ hoàng thật.
 
Một vị nữ hoàng khiến người ta cam tâm tình nguyện phục tùng.
 
Thấy anh đi ra, Thu Danh Duy nâng ly với anh: "Uống không?"
 
"Có." Anh đáp, rót thêm cho cô rồi châm khoảng nửa ly cho mình, sau đó ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô một cách ung dung thoải mái.
 
Hai người yên lặng xem ti vi.
 
Trên màn hình, người dẫn chương trình của show truyền hình chọc cười làm cả khán giả cười phá lên.
 
Vì quá buồn cười nên Thu Danh Duy cũng bật cười theo, sau đó nói với Bạc Nguyên Triệt: "Ông già cũng thích xem mấy chương trình này lắm, cứ lôi tôi qua xem mãi, mấy lần buồn cười quá, ông ấy cười cả buổi luôn cũng được."
 
Bỗng cô khựng lại, không cười nữa, giọng cũng trầm xuống: "Từ khi ông ấy qua đời, tôi không còn xem show truyền hình nữa, vì không cười nổi."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện