Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 48


trước sau


 
Chương 48: Cô chính là tư bản
 
"Niệm Niệm!" Thái dương của Lục Cảnh Thâm nổi gân xanh giần giật. Anh ta nhìn cô một cách nhẫn nhịn, trong giọng nói có chứa ý cầu xin: "Em đừng làm loạn nữa được không? Em hận anh thế nào, muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, anh đều nghe theo em hết, đừng đi..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như cũng hiểu ra chỉ như vậy không đủ để giữ cô lại nên anh ta ngừng lại một chút rồi bi ai bổ sung thêm hai chữ: "Xin em..."
 
Anh ta nghiền nát lòng tự trọng của bản thân từng chút một.
 
Giống như trước kia Thu Niệm cứ từng bước hạ mình đến không bằng một hạt cát vì anh ta.
 
Đáng tiếc Thu Danh Duy không phải Thu Niệm, cũng không muốn dính líu gì đến chuyện tình cảm của nam nữ chính. Bây giờ cô chỉ muốn tới thủ đô đua xe của cô, sống cuộc sống của cô mà thôi.
 
Thế nên dù anh ta có nói gì hay làm gì thì đối với cô cũng là vô dụng mà thôi.
 
"Lục Cảnh Thâm, tôi đã nói rất nhiều lần rằng tôi và anh không còn quan hệ gì với nhau nữa. Nếu anh thật lòng biết ơn "tôi" vì trước đây đã cứu mạng anh thì đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."
 
"Không còn quan hệ gì với nhau nữa..." Lục Cảnh Thâm cười nhạo.
 
Dây dưa nhiều năm giữa bọn họ cứ vậy mà bị cô xóa sạch tất cả...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thu Niệm, em vô tình vậy sao?"
 
"Là cô ấy vô tình nhưng cũng là anh vô liêm sỉ. Tôi nghĩ trong lòng anh hẳn rất rõ điều này." Bạc Nguyên Triệt vốn đã đi vào trong khoang thuyền lúc này lại đi ra lần nữa.
 
Anh đứng bên người Thu Danh Duy với vẻ mặt đề phòng, không hề che giấu thái độ thù địch.
 
Thấy anh, ánh mắt Lục Cảnh Thâm trở nên u ám, nghĩ đến thông tin tiêu cực mà anh ta mua được từ trong tay đám săn ảnh, anh ta cất giọng mỉa mai: "Mấy mánh khóe trong giới giải trí của anh cũng chỉ có thể lừa được Niệm Niệm thôi chứ không lừa nổi tôi đâu! Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng dỗ được cô ấy ngoan ngoãn nghe lời anh rồi thì của cải Thu Thị sẽ là của anh! Có tôi ở đây, anh đừng có mơ sẽ có được nó!"
 
Lần giao đấu trước đó Bạc Nguyên Triệt còn chưa biết rõ thân phận của Thu Danh Duy, chỉ nghĩ người này thật sự là chồng trước của cô nên đành khiếp sợ đứng một bên với tâm trí rối bời.
 
Bây giờ đã biết người này chính là tên nam chính cặn bã mà Thu Danh Duy ghét nhất rồi nên tất nhiên anh có thể đối phó với anh ta mà không hề áp lực.
 
Anh bày ra dáng vẻ ngả ngớn đặt tay lên vai Thu Danh Duy rồi kéo cô vào lòng mình, thể hiện điệu bộ vô cùng thân thiết.
 
Thấy đuôi mắt Lục Cảnh Thâm đỏ lên, nụ cười trên môi anh lại càng tươi. Anh hơi nghiêng đầu đặt cằm lên trán Thu Danh Duy, liếc anh ta một cái rồi nói: "Hết cách rồi, bây giờ người cô ấy thích là tôi chứ không phải anh. Vả lại hai người đã ly hôn từ lâu rồi. Chuyện của cô ấy thì liên quan gì đến anh? Đừng có đánh giá bản thân cao thế chứ, chồng cũ."
 
Anh còn cố ý ngân dài hai từ cuối.
 
Cực kỳ khiêu khích.
 
Thật ra Thu Danh Duy không thích loại tiết mục ngây thơ này, nhưng có thể khiến tên đàn ông cặn bã kia tức giận nên cô vui vẻ phối hợp. Thế là cô bèn giơ tay ra ôm lấy eo anh, cọ cọ đầu vào cổ anh rồi nói bằng chất giọng ngọt xớt: "Tôi thích Nguyên Triệt, Nguyên Triệt mang niềm vui đến cho tôi. Cho dù có cho cậu ấy cả Thu Thị thì cũng có sao đâu nào? Ít ra thì cậu ấy cũng không mang con giáp thứ mười ba đến ra oai trước mặt tôi giống anh."
 
Biết rõ cô đang diễn trò nhưng trái tim Bạc Nguyên Triệt vẫn vồn vã đập thình thịch vì một câu "Tôi thích Nguyên Triệt" của cô.
 
Nhưng vì không thể phá vỡ thiết lập đào hoa được nên anh phải cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là không ngăn được hơi nóng lan từ hai bên tai đến tận cổ, cả cổ đỏ bừng.
 
Lục Cảnh Thâm cách khá xa nên không nhìn thấy nhưng Thu Danh Duy đang dựa sát vào người anh lại nhìn thấy rõ mồm một. Cô lặng lẽ nhếch miệng lên cười trộm, sau đó kề sát vào tai anh đùa dai: "Này! Cậu có muốn đốt thêm lửa, làm trò hôn nhau trước mặt anh ta một chút không?"
 
Hôn... Hôn một chút á?
 
Lúc này tim Bạc Nguyên Triệt đã đập nhanh đến nỗi mất cảm giác rồi. Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, thấy đôi môi đang hé mở của cô phủ một lớp bóng loáng quyến rũ, đẹp đến nỗi khiến anh choáng váng.
 
Anh sắp không giữ được thiết lập tay chơi đào hoa già đời nữa rồi. Lo mình sẽ thật sự bị kích động mà hôn lên đó nên anh cuống quýt nhìn sang nơi khác, lại thả lỏng cô ra một chút, giọng nói đã khàn khàn để lộ một chút bất đắc dĩ: "Tiểu Duy, đừng nghịch..."
 
Thấy hai người mắt qua mày lại, Lục Cảnh Thâm sắp tức điên lên rồi.
 
Nếu không phải trước mặt có hai nhân viên phục vụ cao lớn vạm vỡ ngăn cản chặt chẽ thì anh ta đã xông lên cầu thang mạnh mẽ tách đôi nam nữ đang dính rịt một chỗ kia ra rồi!
 
Nhưng mà anh ta chẳng làm được gì cả.
 
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu ôm người đàn ông khác vào khoang tàu, tàn nhẫn bỏ anh ta lại phía sau.
 
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cuối cùng anh ta cũng ý thức được Thu Niệm không còn bảo sao làm vậy, trả giá hết lòng như trước kia nữa. Anh ta không còn làm gì được cô nữa rồi...
 
...

 
Vào bên trong, hai người vẫn còn giữ tư thế ôm nhau vô cùng thân thiết.
 
Tiếp viên hàng không ngại ngùng đến nỗi chẳng biết nên nhìn vào đâu, chỉ đành cụp mắt nói câu chào mừng rồi đỏ mặt lùi sang một bên.
 
Thấy người đàn ông bên cạnh còn đang ngẩn người, Thu Danh Duy dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người anh một cái, dù bận nhưng vẫn thong dong hỏi: "Anh định ôm đến bao giờ thế?"
 
Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới hoàn hồn, buông cô ra như bị điện giật. Vòng tay trống rỗng, trái tim trống rỗng, anh vẫn cảm thấy chưa đã thèm rụt tay về, hơi tiếc nuối nghĩ biết

vậy vừa rồi đã đồng ý đề nghị hôn của cô. Cơ hội tốt như vậy cũng không biết bao giờ mới có lần tiếp theo...
 
Thu Danh Duy không biết cậu trai trắng trẻo ngây thơ ngọt ngào này đang lén lút nghĩ lung tung. Cô ngồi xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Lục Cảnh Thâm vẫn còn đứng nơi đó, thân hình thẳng tắp, bướng bỉnh vô cùng, cứ như trao cả tấm chân tình vậy.
 
Thu Danh Duy vô cảm nhìn sang nơi khác.
 
Bạc Nguyên Triệt cũng thấy rõ bóng người ngoài cửa sổ. Anh nhận lấy tấm chăn mỏng và trà từ tay tiếp viên hàng không, im lặng một lúc rồi không nhịn được mà hỏi cô: "Vì sao không nói cho Lục Cảnh Thâm biết em không phải Thu Niệm? Như vậy có lẽ anh ta sẽ không tiếp tục làm phiền em nữa."
 
Chuyện này... Không phải là Thu Danh Duy không nghĩ tới.
 
Nhưng...
 
"Chẳng phải việc tưởng nhớ người đã khuất sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc chịu đựng cảnh người ta còn sống mà không thương mình nữa à..."
 
Cô nói xong còn cười mỉa mai: "Vả lại người tự kiêu như anh ta sẽ không tin đâu."
 
*
 
Máy bay đáp xuống thủ đô.
 
Trái ngược với sự yên lặng của thành phố Bái và sự phồn hoa của thành phố Nhạc, là nơi có chiều dài lịch sử sâu rộng nhất nước Hoa, thủ đô mang lại cho người ta cảm giác nghiêm túc và trang trọng.
 
Bạc Nguyên Triệt đứng ở đại sảnh sân bay.
 
Hình ảnh năm đó anh chạy trốn khỏi nơi này hiện lên rõ mồn một trước mắt.
 
Thiếu niên 17 tuổi hai bàn tay trắng, kiên quyết không chút do dự xoay người, không chút lưu luyến nào nói lời vĩnh biệt với nơi đây.
 
Anh của khi đó chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày mình sẽ lựa chọn đặt chân lên đất vùng đất này một lần nữa vì một người khác.
 
Thấy anh trở nên vô cùng trầm lặng, chắc là tâm trạng phức tạp khi trở về quê cũ nên Thu Danh Duy không làm phiền mà chọn để anh có đủ không gian riêng tư.
 
Cô xoay người tới cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước khoáng và đồ ăn vặt. Lúc cô trở về, Bạc Nguyên Triệt đang đứng tại chỗ nhìn trái nhìn phải như một đứa trẻ lạc đường vội vàng muốn tìm người lớn. Mặc dù mặt anh bị kính râm và khẩu trang che kín mít nhưng giờ phút này, cũng không khó để tưởng tượng ra vẻ mặt lo lắng của anh.
 
Thu Danh Duy cầm cái túi nhựa bước nhanh qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Nhìn thấy cô, Bạc Nguyên Triệt cũng vội vàng bước nhanh tới: "Em đi đâu vậy?"
 
Cô giơ túi nhựa lên cho anh xem: "Biệt thự nhà họ Thu cách sân bay rất xa. Tôi đi mua chút đồ uống lỡ may chúng ta khát nước."
 
"Em có thể bảo anh đi mua mà." Anh nói xong bèn nhận lấy cái túi trong tay cô, sự lo lắng quanh người tan đi một chút. Anh lấy một chai nước ra mở nắp đưa cho cô rồi rụt tay về, lại đứng đó ngẩn người.
 
Thu Danh Duy vừa quan sát anh vừa uống nước, cuối cùng vươn tay ra búng cái tách trước mặt anh: "Căng thẳng hả?"
 
"Không."
 
Miệng thì nói vậy nhưng bàn tay đang cầm túi nhựa của anh lại siết chặt.
 
Chi tiết nhỏ này lọt hết vào tầm mắt Thu Danh Duy. Cô cũng không vạch trần mà lấy một thỏi chocolate trong túi ra, bóc bỏ rồi nhìn bốn phía, thấy không ai để ý đến bên này thế là nhanh tay lẹ mắt tháo khẩu trang của anh xuống nhét vào miệng anh.
 
Bạc Nguyên Triệt bị bất ngờ không kịp đề phòng. Đôi mắt đằng sau kính râm ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn, quai hàm bị chocolate làm cho phồng lên như con cá nóc.
 
Thu Danh Duy bị chọc cười. Cô nhìn chằm chằm một lát rồi lại kéo khẩu trang lên che thật kỹ mặt anh lại dưới ánh mắt hờn trách trong âm thầm kia, sau đó cười nói: "Cứ thoải mái đi, có tôi ở đây với cậu rồi mà."
 
Theo sự hòa tan của mùi thơm tinh túy tràn vào mỗi khe hở giữa răng và môi, cảm giác lo lắng vừa rồi cũng tiêu tan theo, chỉ còn lại vị ngọt đầy cổ họng.
 
Hiểu ra ý của cô, Bạc Nguyên Triệt nhẹ nhàng nuốt miếng chocolate xuống. Trong khoảnh khắc khuôn mặt chứa nụ cười nhẹ bị khẩu trang che kín, anh giơ tay lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng cọ vào một bên mặt của cô, không còn buồn bã ỉu xìu nữa.
 
"Cảm ơn em." Anh nói: "Anh không sao."
 
Thu Danh Duy đã tập mãi thành quen với những hành vi mập mờ vô cùng thân thiết của anh nên không cảm thấy có gì không ổn. Nghe giọng anh trông có vẻ đúng là đã không sao nữa thật, cô cảm thấy yên tâm hẳn, rất tự nhiên vỗ vỗ lên cánh tay anh rồi cười theo: "Vậy đi thôi!"
 
Đi ra khỏi cửa sân bay, chiếc xe chịu trách nhiệm đón Thu Danh Duy đã đậu sẵn ở đó.
 
Lái xe là người phụ trách tập đoàn Thu Thị chi nhánh thủ đô. Cũng như bí thư Chu, đây là cấp dưới được ông cụ Thu tin tưởng. Ông đã nghe nói đến chuyện Thu Danh Duy tiếp quản Thu Thị nên đã cho rằng cô đi chuyến này là để kiểm tra tình hình chi nhánh. Nhưng không ngờ rằng cô đến thủ đô là để thành lập đoàn xe?!
 
"Ý ngài là... Đua xe ấy ạ? Là đua xe mà tôi hiểu kia sao?" Nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô gật đầu, người phụ trách câm nín vài giây rồi mới lấy lại được phản ứng: "Đua xe cũng là một cách làm ăn. Ở thủ đô cũng có không ít cậu chủ nhà giàu thích nuôi đoàn xe, dùng để giải trí cũng không tồi."
 
Ông tưởng Thu Danh Duy cũng như những kẻ có tiền khác, nuôi một đoàn xe để chơi cho vui, chứ không nghĩ đến việc cô coi đua xe như một nghề nghiệp, còn nâng nó lên một độ cao thần thánh. Dù sao thì trong mắt tư bản cũng chỉ có lợi ích, nào có tình cảm gì đâu?
 
Nghĩ đến cái chết bi thảm ở đời trước, sự mỉa mai hiện lên trong mắt Thu Danh Duy: Tư bản chèn ép ư? Không còn tồn tại nữa! Bởi vì bây giờ cô chính là tư bản.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện