Chương 49: Có gì mà phải xấu hổ chứ?
Sau khi bận rộn với chuyện đăng ký đoàn xe xong, Thu Thanh Duy lại rảnh rỗi. Cô nghĩ nếu đã đến thủ đô rồi thì hay là nhân cơ hội này đi mua sắm luôn, bèn hỏi Bạc Nguyên Triệt có muốn đi cùng không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt sinh ra ở thủ đô. Nơi này là thắng địa du lịch trong mắt người ngoài nhưng đối với anh mà nói thì đây chỉ là một chỗ bình thường ngày nào anh cũng đi qua mà thôi. Thế nên bảo anh làm hướng dẫn viên du lịch đưa cô đi dạo thủ đô, anh thật sự không đưa ra được ý kiến nào hay.
Anh liệt kê ra một số địa điểm tham quan nổi tiếng trên mạng, nói về những điểm thu hút chung và nhận xét một cách đúng trọng tâm: "Nếu em không có hứng thú gì với lịch sử và đồ cổ thì thật ra cũng không có gì hay để dạo..."
Đúng là Thu Thanh Duy không có hứng thú thật. Cô nghĩ nghĩ rồi định lái xe đi dạo lòng vòng, thấy chỗ nào không tồi lại dừng lại sau.
Xe đi trên đường.
Không hổ là thủ đô, nơi nào cũng tỏa ra không khí vô cùng trang nghiêm, còn có thể nhìn thấy không ít công trình kiến trúc từ thế kỷ trước ở trên đường phố. Những kiến trúc này nằm giữa những tòa nhà cao tầng hiện đại mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Đi qua một con đường rợp bóng cây, Thu Thanh Duy vô thức đi chậm lại.
Lúc này đang là mùa thu, cây rẻ quạt vừa đến mùa rụng lá, trước mắt toàn là màu da cam.
Cô mở cửa kính xe xuống, tay phải nắm tay lái, tay trái chống cằm, vừa thưởng thức vừa hỏi người ngồi bên ghế phó lái: "Đây là chỗ nào mà phủ xanh tốt vậy? Có phải gần đây có công viên hay gì đó không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi hỏi xong, cô đợi mãi không nhận được câu trả lời nên nghi ngờ nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đang nhìn ngoài cửa sổ, môi mím chặt lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mãi đến khi nhận ra ánh nhìn chăm chú của cô, anh mới giải thích: "Đây là nơi anh học cấp ba..."
Trung học số một thủ đô, trường trung học tốt nhất toàn thủ đô.
Không chỉ vì có đội ngũ giáo viên giỏi giang, học sinh ưu tú mà còn vì con đường khá thơ mộng trước cổng trường này nữa.
Thu Thanh Duy nổi hứng: "Vậy chúng ta vào xem nhé? Dù sao cũng đã đến đây rồi, tôi cũng tiện thể chứng thực xem cậu bảo cậu đứng nhất lớp rốt cuộc có phải sự thật hay không."
Biết cô đang trêu ghẹo mình, Bạc Nguyên Triệt cố ý nói: "Giả đó, thật ra anh nhất từ dưới đếm lên, không học nổi nữa nên 17 tuổi đã bỏ học chạy đi làm nghệ sĩ."
Thu Thanh Duy rất nể tình cười vang hai tiếng rồi nhanh chóng tìm một chỗ đậu xe lại. Cô móc chìa khóa xe lên ngón trỏ xoay một vòng rồi mới bắt lại: "Thật trùng hợp, tôi cũng nhất từ dưới đếm lên. Hay là hai đứa học dốt chúng ta cùng so tài xem ai trèo tường giỏi hơn nhé?"
Không giống như những học sinh vào trường bằng tiền khác, mặc dù người cha không quan tâm đến anh kia có thể cho anh vào thẳng lớp chuyên chỉ bằng một lời nói, nhưng Bạc Nguyên Triệt lại dựa vào thực lực để lấy được thông báo trúng tuyển và học bổng.
Mẹ anh hãnh diện vô cùng, thường xuyên nhắc đến sự ưu tú của anh với hy vọng có thể níu kéo trái tim của cha anh.
Nhưng một đứa con riêng mất mặt dù có ưu tú đi chăng nữa thì cũng làm sao nào? Thứ mà mẹ anh nhận được chẳng qua chỉ là tài khoản dôi ra thêm một khoản tiền mà thôi.
Vừa nhớ lại chuyện trước kia, anh vừa vô thức đi theo Thu Thanh Duy tới cửa sau trường học.
Là một tay trốn học già đời, Thu Thanh Duy đánh giá ổ khóa sắt yếu ớt của cửa sau một lát rồi tiện tay tìm một vật nhọn, dễ dàng mở nó ra.
Cửa sắt bị đẩy ra kêu kẽo kẹt.
Thu Thanh Duy đứng trước cánh cổng nhỏ hẻo lánh dẫn vào trường học, chìa tay ra: "Xem ra không cần leo tường nữa rồi."
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Sao anh cứ có cảm giác cô tiếc nuối lắm nhỉ?
Lúc này đang là thời gian học chính nên thỉnh thoảng lại có tiếng giảng bài của giáo viên và tiếng đọc bài lanh lảnh truyền ra từ dãy phòng học.
Bạc Nguyên Triệt đi phía sau Thu Thanh Duy, chật vật tiến về phía trước qua khe hở nhỏ hẹp giữa hai bức tường. Nếu để giáo viên và bạn học cũ nhìn thấy dáng vẻ này của anh không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
Anh muốn đưa ra đề nghị rằng hay là cứ chào hỏi bảo vệ đi, tránh việc bị xem là kẻ đáng nghi ôm mộng hão. Nhưng thấy Thu Thanh Duy chơi vui đến nỗi quên cả trời đất, anh không mở miệng nữa mà cùng buông thả với cô luôn.
Chỉ là bọn họ đã coi thường sự tiến bộ của thiết bị trường học rồi. Cửa sau trước kia không gắn thiết bị theo dõi bây giờ lại được trang bị camera, dễ dàng thu được bóng dáng của hai kẻ đột nhập.
Rất nhanh sau đó, một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ bên kia đường: "Ai đó?!"
Con đường nhỏ hẹp không thể nào chạy nơi khác được nên hai người bị bảo vệ ngăn trước cản sau chặt chẽ chặn lại. Bạc Nguyên Triệt không hề giãy dụa mà là chủ động giơ hai tay lên cao ra vẻ đầu hàng: "Đừng căng thẳng! Chúng tôi chỉ về lại trường học cũ thôi!"
"Về lại trường học cũ ư?"
Bảo vệ đánh giá anh, vừa kính râm vừa khẩu trang, không phải người có dị tật bẩm sinh thì là biến thái! Hừ! Trung học số một bọn họ toàn là trụ cột, còn lâu mới dạy ra cái phần tử biến chất này!
Sau đó lại nhìn sang Thu Thanh Duy. Một cô gái xinh đẹp như vậy nếu thật sự đã tốt nghiệp trung học số một thì sao lại không có ảnh lưu niệm dán trên bảng hoa khôi khóa trước chứ?
Thế nên bảo vệ không khách khí với hai người nữa mà tóm cổ mang về phòng bảo vệ, chuẩn bị gọi cảnh sát đến.
Hai người đứng sóng vai nhau, thật ra thì chẳng ai cảm thấy sợ hãi gì. Thu Thanh Duy thấy khá là thú vị, cứ như nháy mắt đã quay về quãng thời gian mười mấy tuổi trốn học bị giáo viên chủ nhiệm bắt được phải biết bản kiểm điểm vậy.
Cô không nhịn được cười phì ra một tiếng, rất không nể tình mà bật cười trước nét mặt nghiêm túc của bảo vệ.
Mặt nhân viên bảo vệ lập tức trở nên u ám: "Cô cười cái gì? Nghiêm túc lên!"
Bảo vệ cũng ngại phải tỏ ra tức giận với cô gái xinh đẹp này nên đành nhắm ngay mũi dùi về phía Bạc Nguyên Triệt, không khách khí quát lớn: "Anh! Còn đeo kính râm khẩu trang hả! Nghĩ bản thân là ngôi sao đấy à?