Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 5


trước sau


 
Chương 5: Tên ngốc này hiểu lầm rồi
 
Lời mà anh nói nghe có gì đó kỳ lạ, Thu Danh Duy đang suy nghĩ từ “trách nhiệm” mà anh nói là có ý gì thì Bạc Nguyên Triệt đã hắng giọng rồi trịnh trọng thú nhận tình huống giữa mình với cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô cũng đã biết thân phận của tôi rồi, cho nên không cần phải giới thiệu dài dòng nữa. Đối với người ngoài thì cuộc sống của tôi rất thuận lợi nhưng thật ra... hầu hết tiền tôi kiếm được đều bị công ty lấy đi, bây giờ Minh Toa Toa còn muốn đóng băng hoạt động của tôi nữa, có lẽ thu nhập sau này sẽ rất ít. Cho đến hiện tại thì tôi chỉ có vỏn vẹn bốn bất động sản và một chiếc ô tô đứng tên tôi, cộng thêm tiền tiết kiệm ba trăm vạn.”
 
“Còn về tình hình trong nhà, mẹ tôi đã qua đời, ba thì... Cô có thể coi như không có.”
 
“Lịch sử tình trường trống rỗng, chưa từng làm những chuyện loạn lạc kia, cho nên cô có thể yên tâm, tôi không bị bệnh, sẽ không lây bệnh sang cho cô. Cuộc sống của tôi tương đối đơn điệu, hầu hết thời gian đều dành để chạy show, viết lời bài hát và tập nhảy, lúc nghỉ ngơi sẽ chơi vài trò chơi để thư giãn, thỉnh thoảng có đụng vào thuốc, không có sở thích xấu, tối nay say rượu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
 
“Nói chung chính là như vậy.” Anh nói xong thì nhìn chăm chú vào cô, chân thành nói: “Nếu cô còn muốn biết cái gì nữa thì có thể hỏi tôi.”
 
Nghe tới đây, cuối cùng Thu Danh Duy cũng phản ứng lại, tên ngốc này đang hiểu lầm hai người bọn họ đã ngủ với nhau!
 
Cô không thể không bật cười thành tiếng trước vẻ mặt nghiêm túc của anh.
 
“Cô cười gì thế?” Bạc Nguyên Triệt nhíu mày, cao giọng nhấn mạnh: “Tôi rất nghiêm túc! Nếu cô không ngại quá vội thì sáng mai chúng ta tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn luôn.”
 
Thu Danh Duy vô cùng nghi ngờ người đàn ông này làm sao có thể sống quá ba tập trong giới giải trí, anh thậm chí còn chưa cẩn thận xác nhận xem rốt cuộc hai người có xảy ra quan hệ với nhau không mà đã bắt đầu bày tỏ thái độ, không sợ bị người khác lợi dụng lừa kết hôn sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
 
Bạc Nguyên Triệt căng thẳng nhìn sang, theo bản năng căng chặt cơ thể.
 
Bộ ngực màu lúa mì nhạt được ánh sáng ấm áp bao phủ, còn gợi cảm quyến rũ hơn cả những người mẫu nam trên tạp chí.
 
Thu Danh Duy đột nhiên có hơi hối hận khi làm Liễu Hạ Huệ, có của hời không chiếm là kẻ ngốc, huống chi còn là món ngon dâng đến tận miệng!
 
Cô tiếc hận vài giây, sau đó vỗ vai anh, ra hiệu cho anh thả lỏng: “Là người đưa quần áo tới, không cần phải lo lắng.”
 
Thu Danh Duy đi tới cửa giúp anh lấy quần áo đã giặt sạch và sấy khô, cô nhẹ nhàng ném lên giường, nói cho người này biết chân tướng sự thật: “Được rồi, chúng ta không có ngủ với nhau, mặc quần áo xong thì đi về đi.”
 
Bạc Nguyên Triệt sững sờ, tầm mắt anh đáp xuống vị trí xương quai xanh của cô, hiển nhiên là có chút mơ hồ.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Danh Duy nhẫn nại giải thích từ đầu tới cuối, sau đó còn tốt bụng nhắc nhở: “Sau này ở bên ngoài đừng có uống rượu say nữa, lần sau không chắc sẽ may mắn được như hôm nay đâu.”
 
Bạc Nguyên Triệt đã suy nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất, đột nhiên nghe thấy vậy, giống như phạm nhân bị kết án tử hình dao đã kề cổ bất ngờ được ân xá, vui mừng đến ngỡ ngàng.
 
Đợi khoảng vài phút vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, Thu Danh Duy giơ tay vỗ lên cơ bụng anh, trêu chọc thúc giục: “Còn không mau mặc áo vào, muốn khiến tôi thay đổi ý định sao?”
 
Bàn tay của người phụ nữ lành lạnh khi dính nước đá, chạm vào nơi nào lại khiến nó nóng lên một cách khó hiểu. Bạc Nguyên Triệt vội vàng lùi về phía sau, khuôn mặt nghiêng sang bên cạnh thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.
 
Bởi vì tính chất công việc, anh nhất định phải giữ khoảng cách với tất cả phụ nữ kể từ khi debut vào năm mười bảy tuổi. Tất cả những người xung quanh như người đại diện, trợ lý, chuyên viên trang điểm đều là đàn ông. Hơn nữa còn phải nhận thông báo đến mỏi cả tay, về cơ bản thì thời gian nghỉ ngơi đều nằm liệt trong nhà, cho nên anh cũng không có cơ hội để phát triển những mối quan hệ tình yêu thầm kín.
 
Vì thế, đêm nay là lần đầu tiên anh bị phụ nữ nhìn thấy bộ dạng chỉ mặc một chiếc quần lót, cũng là lần đầu tiên bị phụ nữ đùa giỡn.
 
Nếu đổi thành người khác, anh đã tức giận từ lâu, nhưng điều bất lực là anh lại là người ve vãn trước, cô còn tốt bụng giúp đỡ, cho dù anh có bất mãn cũng phải kiềm chế lại!
 
Bạc Nguyên Triệt nhanh chóng mặc quần áo vào, anh ngửa đầu uống nửa bình trà lúa mạch lạnh, khiến cả người hoàn toàn tỉnh táo.
 
Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Thu Danh Duy đang lười nhác nằm trên ghế quý phi, nghiêm túc nói: “Cái kia, đêm nay... Cảm ơn...”
 
“Không cần khách sáo.”
 
Anh gật đầu với cô, sau đó mới cất bước đi về phía cửa.
 
Lúc đẩy tay cầm xuống, anh lại nhớ tới gì đó, quay đầu chần chừ hỏi: “Hay là... lưu lại thông tin liên lạc có được không? Hôm nào tôi mời cô ăn một bữa cơm.”
 
Đối phương từ chối vô cùng dứt khoát: “Không cần.”
 
Anh suy nghĩ một chút, lại đề nghị: “Nếu cô không muốn ăn cơm thì chuyện khác cũng được... Cô có muốn thứ gì không? Hoặc là… tiền cũng được...”
 
“Trông tôi giống như đang thiếu tiền sao?” Cuối cùng Thu Danh Duy cũng bò dậy khỏi ghế, nghiêng đầu về phía trước, buồn cười nhìn anh.
 
Đúng vậy, một người có thể ở trong căn phòng tổng thống xa hoa bậc nhất ở thành phố Nhạc sao có thể thiếu tiền chứ?
 
Bạc Nguyên Triệt có hơi xấu hổ, anh không muốn nợ ân tình nhưng lại không thể nào nghĩ ra cách để cảm ơn cô.
 
Thu Danh Duy nhìn ra được suy nghĩ của anh, cô nói: “Không cần phải cảm thấy đang thiếu tôi cái gì, dù sao tôi cũng được hưởng phúc lợi thị giác vài giờ, lần này không lỗ.”
 
Bạc Nguyên Triệt: “...”
 
Nhìn thấy vẻ mặt nứt ra của anh, Thu Danh Duy cười thành tiếng rồi lại nằm xuống, nói: “Đi đi, nhớ đóng cửa lại.”
 
Cái thứ ân tình này không phải là ép mua ép bán, nếu cô đã từ chối, Bạc Nguyên Triệt cũng không thể miễn cưỡng. Anh đành nghe lời rời đi, đến khi ra khỏi cửa anh mới phát hiện ra mình còn chưa hỏi tên cô!
 
Anh xoay người nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong lòng có chút hối hận.
 
Tuy nhiên, những cảm xúc đó chỉ khẽ thoáng qua, nghĩ đến những khó khăn sắp tới mình phải đối mặt, anh bỗng cảm thấy đau đầu.
 
Cái gì mà “say giải ngàn sầu”, thật sự chỉ là nhảm nhí! Sau khi tỉnh táo thì như thế nào vẫn như thế đấy, Minh Toa Toa cũng không vì thế mà buông tha cho anh.
 
...
 
Bắt xe trở lại chung cư cũng đã bốn giờ sáng rồi.
 
Bạc Nguyên Triệt vừa cắm chìa khóa vào trong lỗ cắm, cửa đã bị người nào đó bất ngờ kéo ra. Căn nhà vốn nên yên tĩnh lại sáng đèn, trợ lý và mấy nghệ sĩ có quan hệ không tệ với anh trong công ty đều đang ở đây, ánh mắt nhìn về phía anh đau buồn giống như người mẹ đã khuất.
 
Anh giương mắt lên nhìn số nhà, xác định đây là nhà mình, không khỏi sửng sốt: “Mọi người chạy tới nhà tôi làm gì vậy?”
 
Sắc mặt Tô Ngạn lúc mở cửa xanh mét lại, nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “Con mẹ nó!”
 
Quý Ninh vốn đang ngồi trên sô pha cũng ôm búp bê vải đi tới, vừa mở miệng gọi “anh Nguyên Triệt” thì nước mắt đã lộp bộp rơi xuống.
 
Những người khác cũng liên tục thở dài, mây đen giăng đầy mặt.
 
Bạc Nguyên Triệt: “?”
 
Những người này không sao chứ?
 
Anh không hiểu rõ chuyện gì, bèn hất cằm về phía trợ lý, hỏi: “Như này là sao?”
 
Trợ lý đánh giá nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng yếu ớt phun ra một câu: “Nguyên Triệt, cậu chịu khổ rồi...”
 
Bạc Nguyên Triệt: “?”
 

Tô Ngạn đóng mạnh cửa như thể đang trút giận, tiếng “rầm” lớn đến nỗi khiến tim mọi người run lên.
 
“Con mẹ nó Minh Toa Toa! Thiếu đàn ông như vậy sao, cô ta dứt khoát đi làm đ* luôn đi!”
 
Có người đi tới khuyên ngăn: “Tô Ngạn, bình tĩnh lại đi.”
 
“Bình tĩnh cái con khỉ!” Tô Ngạn tức giận đấm mạnh vào tường, giọng điệu căm hận nói: “Mẹ kiếp, bây giờ tôi chỉ muốn cầm dao đi chém Minh Toa Toa thôi!”
 
“Bây giờ mà chém thì có ích gì chứ? Anh Nguyên Triệt cũng đã chịu khổ rồi! Tiếp theo sẽ tới lượt

của chúng ta...” Quý Ninh nói xong lại bắt đầu khóc.
 
Có người đứng ra làm dịu bầu không khí: “Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ người khó chịu nhất chính là Nguyên Triệt, nên để cho cậu ấy có chút không gian để điều chỉnh lại cảm xúc, đừng khiến cậu ấy cảm thấy ngột ngạt.”
 
Quý Ninh sụt sịt gật đầu: “Đúng vậy, anh Nguyên Triệt mau tắm rửa đi, sáng mai bọn em sẽ đi với anh đến bệnh viện để kiểm tra cơ thể.”
 
Bạc Nguyên Triệt càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn: “Không phải, rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy?”
 
Có người thương hại nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không phải cậu… bị Minh Toa Toa cho… lên… lên giường rồi sao?”
 
Bạc Nguyên Triệt: “Hả?”
 
Sau nửa giờ tốn nước bọt, cuối cùng Bạc Nguyên Triệt cũng đã thuyết phục được các ông hoàng suy diễn trong phòng rằng đêm nay anh thật sự chỉ là không cẩn thận uống say, chứ không hề khuất phục trước sự cưỡng bức của Minh Toa Toa.
 
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo cao cũng dần dần bình tĩnh lại.
 
Quý Ninh cũng ngừng khóc, vui mừng nói: “Cũng may có chị gái kia giúp đỡ, nếu không cho dù Minh Toa Toa không thực hiện được kế hoạch, tin xấu say không biết trời trăng mây gió gì ở quán bar cũng đủ chết rồi!”
 
Tô Ngạn đồng tình: “Nếu đã giúp được một việc lớn như thế, hôm nào chúng ta cùng mời cô ấy ăn một bữa cơm đi, phải cảm ơn đàng hoàng mới được.”
 
Bạc Nguyên Triệt dùng đầu ngón tay quấn tròn tóc mình, nhỏ giọng nói: “Không cần.”
 
“Sao lại không cần? Người ta đã giúp cậu chuyện lớn như thế, chẳng lẽ cậu định chỉ nói câu cảm ơn rồi xong sao?” Tô Ngạn giơ tay đấm nhẹ vào vai anh, nói: “Ngày mai hỏi thử xem người ta có rảnh vào ngày nào không, tớ sẽ sắp xếp thời gian hợp lý.”
 
Quý Ninh liên tục gật đầu: “Ân nhân của anh Nguyên Triệt cũng chính là ân nhân của chúng ta! Phải chiêu đãi thật tử tế.”
 
Đều là phe phái hành động, cho nên mới chỉ trong chốc lát họ đã bắt đầu thảo luận xem nên bài trí thế nào, nên chuẩn bị đồ ăn và đồ uống ra sao.
 
Bạc Nguyên Triệt đấu tranh một lúc, cuối cùng cũng tước vũ khí đầu hàng: “Đừng thảo luận nữa! Được rồi, tớ thừa nhận, tớ không có thông tin liên lạc của người ta.”
 
Tô Ngạn phản ứng lại: “Cậu quên hỏi sao?”
 
Quý Ninh phồng má: “Anh Nguyên Triệt, sao anh có thể làm như vậy chứ?”
 
Không phải anh không muốn, mà là...
 
“Tớ muốn!” Bạc Nguyên Triệt giơ tay đặt ra sau cổ, anh dừng một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Nhưng cô ấy không cho.”
 
Sau một vài giây im lặng, cả phòng phát ra tiếng heo cười.
 
“Ha ha ha! Bạc Nguyên Triệt, cậu cũng có ngày hôm nay!”
 
“Mau! Mau dâng cho trẫm lon coca năm 82 lên đây! Trẫm phải ăn mừng!”
 
“Số Wechat mà mọi cô gái Trung Quốc tha thiết có được đưa tới trước mặt cô ấy mà cô ấy cũng không cần, đây là chị gái thần tiên nào vậy?”
 
“Bạn học Bạc Nguyên Triệt, xin hỏi diện tích bóng ma tâm lý lúc đó của cậu là bao nhiêu?”
 
Sau khi bị trêu chọc một hồi, Bạc Nguyên Triệt cũng có chút khó chịu.
 
Lần đầu tiên trong đời hỏi thông tin liên lạc của một người phụ nữ, thế nhưng lại bị từ chối! Anh đột nhiên sinh ra nghi ngờ về sức hút của mình, mật độ fans hùng hậu đỉnh cao của anh, lẽ nào là giả sao?
 
Tô Ngạn suýt chút nữa đã cười đến ná thở, cậu ta vỗ vai Bạc Nguyên Triệt, an ủi với tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa: “Không sao cả, có lẽ người ta chính là Lôi Phong chuyển thế, làm chuyện tốt không muốn lưu danh.”
 
Bạc Nguyên Triệt vung nắm đấm qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút!”
 
Bầu không khí căng thẳng tan thành mây khói.
 
Sau một hồi ồn ào, vẫn cần phải đối mặt với vấn đề nan giải chưa được giải quyết chính là Minh Toa Toa…
 
“Thế nên, Nguyên Triệt, cậu định làm như thế nào?”
 
Bạc Nguyên Triệt thu nụ cười lại, bình tĩnh nói ra quyết định của bản thân: “Tớ định chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu.”
 
“Chấm dứt hợp đồng?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
*
 
Tập đoàn Nhạc Ngu.
 
Người đại diện nhìn Bạc Nguyên Triệt, nở nụ cười khinh miệt.
 
Ở giới giải trí nhiều năm như thế, anh ta từng gặp qua người bướng bỉnh nhưng chưa thấy ai bướng bỉnh như anh. Người đàn ông này coi trọng sự trong sạch như thế, cứ như trinh tiết liệt phụ* xuyên tới từ cổ đại không bằng?
 
*Trinh tiết liệt phụ: những người coi trọng trinh tiết, có thể dùng mạng sống để chứng minh trong sạch của bản thân
 
Tối hôm qua không thể đưa Bạc Nguyên Triệt đã tắm rửa sạch sẽ tới phòng Minh Toa Toa, người đại diện như anh ta đã bị mắng chửi rất nhiều, bây giờ đang vô cùng khó chịu, vì thế cũng không khách sáo mà gây khó dễ: “Có thể! Trước tiên cứ chuẩn bị bảy nghìn vạn rồi mang tới đây!”
 
Khi Bạc Nguyên Triệt ký hợp đồng chỉ mới mười bảy tuổi, không bối cảnh cũng không có quan hệ, đang đi trên đường thì được staff dò thám, trong lúc mơ hồ đã ký vào những điều khoản bất bình đẳng.
 
Bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, bởi vì giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, là do anh tự nguyện chấp nhận hiệp ước bất bình đẳng như thế.
 
Bảy nghìn vạn...
 
Dù anh có bán hết nhà cửa xe cộ đi cũng không gom đủ.
 
Huống chi đây chỉ là một con số còn nguyên trạng, ai biết đến lúc đó Nhạc Ngu sẽ mở mồm thét giá cao tới cỡ nào!
 
Thấy anh thay đổi sắc mặt, người đại diện xoay chuyển tròng mắt, dùng giọng điệu mềm mại: “Chúng ta cũng đã làm việc với nhau nhiều năm như thế, tôi khuyên cậu một câu, làm người đừng bảo thủ như vậy, chỉ với thân phận và vẻ ngoài của cô Minh thì người theo đuổi cũng xếp thành hàng dài đấy! Cậu có tư cách gì mà kiêu ngạo chứ? Quay về tự suy ngẫm lại thật kỹ đi, bây giờ có thay đổi ý định cũng không muộn đâu, đừng để cô Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn, đến lúc đó mọi chuyện cũng đã muộn rồi!”
 
Những lời này cứ lặp đi lặp lại bên tai anh cả ngày.
 
Không có tiền để chấm dứt hợp đồng, không chấm dứt hợp đồng thì sẽ phong bế anh.
 
Hai đầu đều là đường chết.
 
Trong mắt người khác, anh là đỉnh cao của giới giải trí phong cảnh vô hạn nhưng thật chất đó chỉ là thứ đồ chơi dễ có của các nhà tư bản.
 
Chẳng trách khi xưa lúc mẹ còn sống lại liều mạng đẩy anh vào trong ngôi nhà cao cửa rộng ăn thịt người không nhả xương kia, nếu được ba để ý tới, đừng nói là kẻ hèn Minh Toa Toa, cho dù là ba cô ta đến cũng phải cung kính quỳ trước mặt anh.
 
Năm đó anh thoát khỏi những lục đục của các gia đình lớn danh gia vọng tộc nhưng vẫn không thoát khỏi quy tắc của trò chơi.
 
Thật mỉa mai.
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn mặt biển phẳng lặng, tàn thuốc trong lúc vô thức đã chất đầy bên dưới chân.
 
Cuối cùng khi bao thuốc cạn sạch, anh ngước mắt lên, phát hiện đã xế chiều, những quán bar song song phía sau cũng đã thắp sáng đèn, bắt đầu mở cửa.
 
Do dự một lúc, anh vẫn nhích người đi tới đó.
 
Dù sao con đường này bây giờ cũng đã đi tới cuối rồi, cho dù có tuồn ra tin xấu cũng chẳng sao.
 
Vừa đẩy cửa quán bar ra, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc, mang theo ý cười hài hước, cũng như cái gió nóng mùa hè thổi vào tai…
 
“Lại một mình tới bán bar tìm men say à?”
 
“Trí nhớ kém vậy sao? Hay là tối hôm qua không bị tôi cho lên giường nên thấy tiếc nuối?”
 
 
 
 



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện