Chương 6: Tôi rất thích cậu
Bạc Nguyên Triệt cứng người lại, phía dưới chiếc mũ lưỡi trai, hai mắt đang run rẩy do không thể tin được, sau đó anh quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ dưới ánh nắng chiều tà đỏ rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khác hoàn toàn so với những gì anh đã thấy vào tối hôm qua ở khách sạn.
Hôm nay cô buộc mái tóc dài của mình thành kiểu đuôi ngựa cao, dưới lớp áo khoác hình chữ X được vẽ nguệch ngoạc là lớp da thịt trắng như tuyết đang thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc này cô đang ngồi trong xe, một tay đặt lên vô lăng, nở một nụ cười thản nhiên về phía anh.
Vừa xinh đẹp lại vừa ngầu.
Sao cô lại… ở chỗ này?
Anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp được...
Khóe môi vô thức nhếch lên, một niềm vui sướng trào dâng mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
Nhưng khi suy nghĩ lại lời cô vừa nói, anh có chút chột dạ khó hiểu mà mím môi lại, hơi mất tự nhiên giải thích: “Đúng lúc đi ngang qua nên vào trong ngồi, không định uống nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không định uống nhiều? Lừa thằng ngu nào vậy!
Nhìn bộ dạng này là biết không giải quyết mọi chuyện êm xuôi nên chuẩn bị tới tìm men say rồi.
“Uống rượu không có gì thú vị cả, để tôi đưa cậu đi một vòng.” Thu Danh Duy duỗi tay vỗ vỗ lên cửa xe, vẻ mặt rạng ngời: “Xe mới mua đấy, thấy thế nào?”
Không có tên đàn ông nào là không yêu xe cả.
Bạc Nguyên Triệt nhận ra đây chính là chiếc siêu xe hàng đầu thế giới, giá tiền lên tới năm nghìn vạn, ngoại trừ đắt thì không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Chiếc xe đắt như vậy nói mua là mua, cô quả thật không phải người thiếu tiền.
Nghĩ tới việc tối hôm qua mình ngu ngốc đề nghị dùng tiền để cảm ơn, anh chỉ muốn quay đầu rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy anh trả lời, đáy mắt Thu Danh Duy xẹt qua vẻ kinh ngạc: “Xem ra cậu còn là một người trong ngành?”
Bạc Nguyên Triệt thầm nghĩ sao đột nhiên mình lại được tâng bốc như thế thì nghe thấy cô tự nói với chính mình: “Chiếc xe này đúng là vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải sửa lại, nhưng tôi vừa mới tới thành phố Nhạc, không có thời gian để mua gara và vật liệu nên đành tạm chấp nhận, nếu có cơ hội tôi sẽ đưa cậu ngồi một chiếc xe khác xịn hơn.”
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Bây giờ phú bà đều xuất sắc như vậy sao?
“Lên xe đi, chỗ này không thể dừng lâu được.” Thu Danh Duy nghiêng đầu, ra hiệu cho anh lên xe.
Bạc Nguyên Triệt ngập ngừng một chút, sau đó nghe theo lời ngồi vào, bộ dạng nghe lời này của anh nếu để người quen nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nói đã gặp quỷ rồi.
Không gian của chiếc siêu xe có vẻ hơi chật.
Sau khi cửa xe đóng lại, Bạc Nguyên Triệt bỗng ngửi được hơi thở của người khác, mùi thơm rất lạnh thoang thoảng trong mũi nhưng lại khiến người ta cảm thấy khô nóng trong lòng.
Anh ấn vành mũ xuống, nghĩ có lẽ là do chưa bật điều hòa.
Lúc này, người bên cạnh lại đột nhiên xốc mũ anh lên, ném ra phía sau.
Anh vô thức muốn lấy về nhưng bị cô nhẹ nhàng ngăn cản lại: “Yên tâm đi, không ai thấy được bên trong này đâu.”
“Thắt chặt dây an toàn vào.” Sau khi cô nhắc nhở xong lại thề son sắt: “Tôi bảo đảm chuyến đi này sẽ kích thích đến mức khiến cậu quên hết mọi ưu phiền.”
Bạc Nguyên Triệt cong cong khóe môi, cũng không coi lời này là nghiêm túc.
Không phải anh mắt chó không biết Thái Sơn, mà là đôi tay kia của cô vừa nhìn đã biết sống trong nhung lụa, có thể có được kỹ thuật lái xe tốt tới cỡ nào chứ?
Nhưng ai ngờ, cơ thể này đã thay xác đổi tim, ngay bây giờ linh hồn bên trong đã là một thế hệ thần xe mới của Châu Á.
Khoảnh khắc đôi tay đặt lên vô lăng, ánh mắt Thu Danh Duy bất ngờ thay đổi, đó là sự tự tin đã được tôi luyện khi băng qua vô số con đường khó nhằn, ánh chiều tà đỏ rực như lửa, xinh đẹp đến rực rỡ.
Đuôi mắt Bạc Nguyên Triệt lơ đãng nhìn sang, anh vô cùng sửng sốt, còn chưa kịp nhìn kỹ thì chiếc xe dưới người đã “oành” một tiếng lao ra ngoài như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương..
Các con đường trong giờ cao điểm kẹt xe chật như nêm.
Vô số tài xế và hành khách đều đang vô cùng khó chịu mà chờ tên ngốc phía trước dịch chuyển.
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe với tạo hình khoa học viễn tưởng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Nó giống như một tia chớp xuất hiện từ trong hư không, xuyên qua dòng xe cộ hỗn loạn và chen chúc, luồn lách vô cùng chuẩn xác, hất đuôi gọn gàng, gặp khoảng đường hẹp sẽ lao nhanh qua với tốc độ 90 cùng nửa chiếc bánh xe lơ lửng trên không trung, toàn bộ quá trình mượt màng như nước chảy mây trôi, giống như hiệu ứng đặc biệt trên các bộ phim bom tấn.
Giữa tiếng động cơ gào thét cùng một đoạn khói dài phóng khoáng, con đường vốn dĩ đang vô hồn bỗng chốc trở nên sôi sục.
Mẹ nó, đây là chiếc xe thần từ đâu ra vậy?
...
Chiếc siêu xe chạy qua hầu hết nửa thành phố cùng những đường núi quanh co uốn lượn giống như một con rồng, cuối cùng bằng một cú hất đuôi xinh đẹp, chiếc xe vững vàng dựng lại trên đỉnh núi, dùng phong thái của một vị vua quan sát phong cảnh hùng vĩ dưới chân.
Cửa xe bên phải bị đẩy ra một cách thô bạo, Bạc Nguyên Triệt lảo đảo gục trên bãi cỏ, sắc mặt đã không còn một giọt máu nào.
Mấy năm trước anh cũng học theo người khác đua xe để tìm kích thích, thế nhưng lần chơi đến mức không muốn sống nhất cũng không bằng một phần nghìn lần này.
Với tốc độ như vậy, nếu như không có đai an toàn, có lẽ anh đã đâm thủng kính chắn gió và bay thẳng ra ngoài rồi!
Con mẹ nó, cô không phải đang lái siêu xe mà đang tàu lượn siêu tốc đúng không?!
Anh nửa quỳ trên mặt đất vừa nôn khan vừa nghĩ, mặt mũi cả đời đều mất hết trước mặt người phụ nữ này rồi! Mẹ kiếp!
Thu Danh Duy cũng bước xuống xe theo, vừa nhìn phong cảnh dưới núi, vừa đóng sầm cửa xe lại, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Bạc Nguyên Triệt thì không khỏi cười thành tiếng.
“Kích thích không?”
Bạc Nguyên Triệt cố đè nén cảm giác khó chịu, ngẩng đầu mắng: “Đồ điên!”
Thu Danh Duy càng cười dữ dội hơn, cuối cùng cô vứt giày đi, trèo lên nóc xe hét to.
“Điên rồi... Người phụ nữ điên...” Bạc Nguyên Triệt lắc đầu lẩm bẩm, bộ dạng không nỡ nhìn thẳng, nhưng tới cuối cùng không biết vì sao cũng cười to theo.
Trên đỉnh núi trống vắng.
Tiếng cười của hai người đan chéo vào nhau, vang vọng từng tiếng.
Tuy rằng dạ dày đang quay cuồng đến chết đi sống lại nhưng không thể không thừa nhận rằng, tâm trạng của anh thật sự vui hơn rất nhiều.
Bạc Nguyên Triệt chống tay lên mặt cỏ, ngửa đầu nhìn bóng người phụ nữ được màn trời bao phủ, vẻ mặt đầy ý cười rạng rỡ.
Người phụ nữ này...
Đặc biệt đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?” Thu Danh Duy quay đầu lại, đuôi tóc tung bay phía sau đầu được nhuộm đỏ dưới ánh mặt trời, cực kỳ giống cờ chiến