Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 51


trước sau


 
Chương 51: Tiểu Duy đang ghen ư?!
 
Cô ta hiểu rõ giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm khổng lồ. Cho dù Bạc Nguyên Triệt có là người thanh cao đi chăng nữa thì cũng không tránh được việc bị nhuộm đen.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô ta vẫn không phục.
 
Cô ta vốn tưởng rằng khoảng cách giữa mình và Bạc Nguyên Triệt là xa không thể với tới. Không ngờ rằng một ả đàn bà phẫu thuật thẩm mỹ ngay cả một cảnh quay cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ lại có thể dễ dàng chạm vào ánh trăng sáng trong lòng cô ta. Thật đúng là nực cười!
 
Ả đàn bà này có thể thì dựa vào đâu mà cô ta không thể chứ?"
 
"Vừa rồi lúc tôi hỏi, cậu ấy không thừa nhận cô là bạn gái cậu ấy." Trông Tống Đông Đông rất hả hê. Trong mắt cô ta lóe lên sự hy vọng: "Thế nên tôi và cô hãy dựa vào bản lĩnh của mình đi. Sau này đừng có giở mấy loại thủ đoạn cản trở tôi và cậu ấy nói chuyện nữa được không? Hẹp hòi lắm đấy."
 
Thu Danh Duy gần như phì cười trước lời nói của cô ta.
 
Cô thoáng thấy bóng dáng Bạc Nguyên Triệt đang cầm theo thứ gì đó từ bên kia trở lại, bèn mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái, để lại đất cho cô hoa khôi trường này phát huy.
 
"Được thôi, tôi không cản trở hai người nữa nhé."
 
Nói xong, cô khởi động xe luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thế là Bạc Nguyên Triệt với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi trơ mắt nhìn chiếc xe đi ngang qua người mình, không hề dừng lại dù chỉ nửa giây.
 
!!!
 
Anh vô thức muốn đuổi theo.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Tống Đông Đông lại ngăn anh lại: "Cậu có thể nói chuyện riêng với tôi được không? Tôi có lời muốn nói với cậu."
 
Thấy cô ta, Bạc Nguyên Triệt nhíu mày: "Sao cô lại ở đây?"
 
"Vừa rồi chúng ta đang ôn chuyện thì bị cắt ngang. Tôi nghĩ có lẽ sau này không còn cơ hội gặp mặt như lần này nữa nên đã đuổi theo ra đây." Tống Đông Đông cắn môi dưới sau đó bày tỏ với anh những tâm tư tình cảm mình đã cất giấu nhiều năm qua: "Bạc Nguyên Triệt, tôi không quên được cậu. Tôi chưa từng ngừng thích cậu. Trước kia là thế, bây giờ cũng vậy. Nếu người phụ nữ kia có thể thì vì sao cậu lại không thể thử cùng tôi chứ? Mặt tôi là hoàn toàn tự nhiên, những mối quan hệ của tôi cũng vô cùng trong sạch, tôi cũng không muốn cái gì của cậu cả. Tôi chỉ đơn giản là thích cậu mà thôi!"
 
Lời thổ lộ đầy tình cảm của cô ta không hề đổi được chút cảm động nào của Bạc Nguyên Triệt.
 
Anh vô cùng nhạy bén bắt giữ được một từ: "Người phụ nữ kia ư?"
 
Cái kiểu cố tình đè thấp giọng xuống kia của cô ta khiến anh cảm thấy không vui. Vì thế anh không thèm giữ sự khách sáo thường ngày nữa mà thấp giọng nói: "Cái gì mà người phụ nữ kia chứ? Cô ấy là người mà tôi thích, mặt cô ấy hoàn toàn tự nhiên, cũng không hề có mối quan hệ gì bất chính ở đây cả! Cô ấy mới thật sự là người không cần bất cứ thứ gì..."
 
Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, sự buồn bực và hụt hẫng thể hiện rõ trong lời nói: "Ngay cả con người tôi đây cô ấy cũng không cần!"
 
Nghĩ đến chiếc xe chẳng biết đã chạy đi đâu kia, Bạc Nguyên Triệt hết sức hối hận vì đã đồng ý với lời đề nghị về thăm trường cũ của Thu Danh Duy. Nếu không phải vậy thì sao lại gặp phải mấy chuyện khó chịu này chứ?
 
Anh sốt ruột đến phát điên, không thèm để ý đến Tống Đông Đông nữa mà xoay người chạy, muốn đi tìm chiếc xe kia.
 
Tình huống này khiến Tống Đông Đông bất ngờ. Cô ta đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu mới dần dần hiểu ra ý trong lời Bạc Nguyên Triệt.
 
Vậy nên...
 
Là Bạc Nguyên Triệt đang theo đuổi người phụ nữ kia sao? Còn... Chưa thành công?
 
Nhìn theo bóng dáng đang vội vàng rời đi kia, Tống Đông Đông nghi ngờ bản thân đã xuất hiện ảo giác.
 
Người kia vẫn còn là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng không biết tình cảm là gì năm đó sao? Dáng vẻ đuổi theo xe thấp kém như vậy trông cứ như chó bị chủ bỏ lại đang cố gắng muốn trở lại bên người chủ vậy.
 
Điên rồi!
 
Thế giới này điên cả rồi!
 
...
 
Ở bên kia, Bạc Nguyên Triệt đã chạy qua hai con phố. Chiếc xe vốn đã đi xa từ lâu lại không biết đã quay lại từ bao giờ, từ từ lùi lại đến trước mặt anh.
 
Bạc Nguyên Triệt thở dốc như trút được gánh nặng.
 
Anh không hề có suy nghĩ muốn trách cứ Thu Danh Duy vì đã bỏ mình lại mà chỉ cúi người xuống, đưa cốc trà sữa cho cô: "Trà sữa cửa hàng này làm uống ngon lắm. Nhân lúc còn nóng em uống thử xem."
 
Nhìn thấy cốc trà sữa kia, Thu Danh Duy không biết mình nên tỏ thái độ thế nào.
 
Cô nhận cái cốc với động tác cứng ngắc, ý bảo anh lên xe.
 
"Nói chuyện xong nhanh vậy à?" Cô hỏi.
 
"Nói chuyện gì cơ?" Bạc Nguyên Triệt vừa hỏi xong đã hiểu ngay cô đang nói đến điều gì, thế là anh giải thích: "Anh và cô ta chẳng có gì hay mà nói cả. Trước kia là người qua đường, bây giờ cũng thế, tương lai cũng vậy."
 
Thu Danh Duy cắm ống hút vào rồi hút một ngụm trà sữa.
 
Không ngọt cũng không nhạt, mùi vị thuần túy và thơm vừa phải, đúng là uống rất ngon.
 
Nhưng dù vậy thì vẫn không thể hoàn toàn tiêu diệt được cơn giận của cô. Lúc bỏ cốc trà sữa xuống, cô đè khóe môi xuống rồi phun ra một câu: "Chiêu ong dụ bướm."
 
Bạc Nguyên Triệt: ?
 

Ngoài cửa sổ, rẻ quạt bay phấp phới.
 
Đây là cảnh đẹp nhất ngày thu.
 
Nhưng hai người trong xe lại không ai rảnh mà thưởng thức.
 
Thu Danh Duy đang tìm lý do cho sự khác thường của mình ngày hôm nay. Còn Bạc Nguyên Triệt thì đang tự hỏi xem bản thân mình đã làm gì sai mà lại phải rước lấy một câu "Chiêu ong dụ bướm" như vậy.
 
Là vì anh để ý tới Tống Đông Đông sao? Nhưng anh cũng không đoán trước được rằng giáo viên trực ban ở thư viện lưu trữ lại là cô ta mà. Hơn nữa chẳng phải là anh không hề đáp lại những lời nói và hành động mờ ám kia của cô ta sao?
 
Vì sao lại...
 
Bỗng nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến anh trợn to hai mắt không thể tin nổi...
 
Chẳng lẽ...
 
Chẳng lẽ Tiểu Duy đang... Ghen ư?
 
Mặc dù anh cảm thấy dùng một từ như vậy trên người cô thật sự không ăn nhập gì lắm nhưng hình

như anh không tìm thấy một lời giải thích nào hợp lý hơn cho hành vi này của cô nữa.
 
Tiểu Duy ghen vì anh. Có phải điều này chứng minh rằng anh cũng có sức hấp dẫn không?
 
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được mà mở cờ trong bụng, đôi mắt dưới chiếc kính râm cong lên thành một vầng trăng khuyết, còn vô thức cười thành tiếng.
 
Trong xe rất yên lặng.
 
Cho dù có là một tiếng cười vừa ngắn ngủi vừa cực kỳ kiềm chế đi chăng nữa thì Thu Danh Duy vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
 
Cô hơi híp mắt lại nhìn anh: "Trông cậu có vẻ vui quá nhỉ?"
 
Bạc Nguyên Triệt vội vàng kiềm chế lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đâu có."
 
"Vậy cậu cười cái gì?"
 
"Có gì đâu."
 
Anh bịt miệng rất kín, còn lâu mới nói cho cô biết. Dáng vẻ lúc ghen tuông của cô thật sự rất đáng yêu!
 
Dù sao thì chuyện sau khi thổ lộ mới là chuyện chính. Bây giờ anh không thể đắc ý vênh váo được.
 
*
 
Một đoàn xe không biết từ đâu xuất hiện đã thu hút sự chú ý của một nhóm cậu ấm ở thủ đô.
 
Ở một câu lạc bộ giải trí tư nhân tại thủ đô.
 
Phạm Phi Bằng đẩy chiếc điện thoại di động của mình vào giữa bàn poker cho mọi người xem tài liệu mình vừa tra được: "Hoàn toàn công bằng và minh bạch á? Chấn chỉnh bầu không khí trong giới đua xe á? Hừ! Mọi người mau nhìn mà xem! Đúng là làm ông đây buồn cười chết đi được mà!"
 
Lúc đi đăng ký Thu Danh Duy không dùng tên Thu Niệm, cũng không tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Thu Thị, hơn nữa cô còn cố tình giấu diếm nữa. Vậy nên những gì người khác tra ra được cũng chỉ là đoàn xe "Thu Danh" cùng cái tên "Thu Danh Duy" vô cùng xa lạ với giới nhà giàu.
 
Mà những người có mặt ở đây thì đều nằm trong những gia đình giàu sang quyền thế ở thủ đô. Gia cảnh bọn họ không phải giàu thì cũng có quyền có thế. Cho dù không nằm trong hàng ngũ người thừa kế thì cũng đủ cơm ăn áo mặc cả đời. Thậm chí vì không có áp lực phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình nên bọn họ có rất nhiều thời gian để lãng phí và sống một cách buông thả, tiện thể còn đầu tư tiền của vào những ngành nghề mình có hứng thú như một thú vui nữa.
 
Cạnh tranh... Đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của không ít người.
 
Bọn họ nuôi đoàn xe nhiều năm nên đã hiểu hết mọi quy tắc trò chơi trong tối ngoài sáng của giới đua xe, cũng biết rõ sâu cạn trong đó nên mới nhìn đoàn xe mới này như thằng ngốc.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một đứa con gái mà chơi đua xe làm gì chứ? Ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ chơi xe chấn không phải tốt hơn à? Ha ha ha!"
 
"Không tên không họ, có lẽ là người tình ai đó nuôi trong nhà, lại cưng chiều quá nên mới lấy tiền cho người ta đốt cũng nên đó mà."
 
"Ai thèm quan tâm đó là ai chứ! Dù sao thì cô ta cũng tới đây để đối đầu với chúng ta! Bây giờ đoàn xe của cô ta còn chẳng có nổi một tay lái tử tế nào, người có thể mời tới được cũng chỉ là mấy kẻ vô dụng mà thôi. Dù gì thì tất cả BMWs trong giới đua xe cũng nằm trong tay chúng ta cả rồi. Cô ta chắc chắn sẽ chịu thiệt thôi!"
 
Một đám người cười hô hố, hoàn toàn coi thường đoàn xe mới đột ngột xuất hiện này.
 
Chẳng mấy chốc mà đến cuộc đua mùa thu.
 
Giống như thế giới ban đầu của mình, Thu Danh Duy lại một người một ngựa vùng vẫy trong giới đua xe. Muốn nói khác chỗ nào thì đại khái là lần này sau lưng cô có số tài sản khổng lồ của Thu Thị làm chỗ dựa, còn có... Có một người đàn ông đi theo mà còn căng thẳng hơn cả cô nữa.
 
"Em cảm thấy cơ thể thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Có khát nước không? Em muốn uống nước không?" Bạc Nguyên Triệt liên tục đặt câu hỏi, trông như phụ huynh chuẩn bị đưa con mình đi thi đại học vậy, luôn sợ mình không cẩn thận làm sai gì đó.
 
Mà người trong cuộc là Thu Danh Duy thì lại bình tĩnh hơn. Cô mặc một bộ trang phục đua xe màu trắng, chỗ khuỷu tay có gắn một miếng giáp, tùy ý đứng ở khu chuẩn bị với khuôn mặt bình tĩnh.
 
Thấy Bạc Nguyên Triệt nói dong dài không ngừng, cô bèn giơ tay đặt ngón trỏ lên môi anh rồi an ủi ngược lại: "Không cần căng thẳng vậy đâu."
 
Mặc dù cách một lớp khẩu trang nhưng anh có cảm giác như mình vẫn cảm nhận được độ ấm trên đầu ngón tay cô.
 
Môi anh như bị nóng chảy ra, sau đó lại đông lại.
 
Nhìn vào ánh mắt nắm chắc phần thắng kia, Bạc Nguyên Triệt không nói gì nữa.
 
Sao anh phải nôn nóng làm gì chứ?
 
Với Tiểu Duy thì chắc chắn không có vấn đề gì cả.
 
Một lúc sau, thời gian vào sân đã tới.
 
Thu Danh Duy đeo găng tay chuẩn bị tiến vào. Thoáng thấy ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô nghĩ nghĩ rồi giơ nắm đấm tay mình lên trước mặt anh.
 
Bạc Nguyên Triệt sửng sốt một giây rồi hiểu ý cô, cũng siết tay mình lại thành nắm đấm rồi nhẹ nhàng cụng tay cô một cái.
 
Hai nắm tay chạm vào nhau rồi lần lữa mãi không tách ra.
 
Bạc Nguyên Triệt cụp mắt xuống nhìn cô: "Chúc em thành công."
 
Thu Danh Duy đáp: "Được."
 
Nói xong lời này, cô xoay người rời đi, mái tóc cột đuôi ngựa sau đầu lắc lư hết sức oai phong lẫm liệt, trông như một vị tướng quân đang lao ra chiến trường vậy.
 
Nhìn theo bóng dáng cô, tình cảm trong mắt Bạc Nguyên Triệt càng ngày càng nồng nàn hơn.
 
Đây chính là sức hút của Thu Danh Duy, không liên quan gì đến thân phận bên ngoài cả. Sự khí phách kiêu ngạo trên đường đua này chính là thứ khiến người ta sẵn lòng khuất phục.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện