Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 52


trước sau


 
Chương 52: Cô sinh ra vì đường đua
 
Thấy cô đi xa, Bạc Nguyên Triệt cũng di chuyển tới khán phòng, tìm một vị trí có tầm nhìn đẹp ở gần hàng rào để đặt máy ảnh kỹ thuật số rồi chờ trận đấu bắt đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại di động trong túi anh đã vang lên không ngừng từ nãy rồi nhưng bây giờ anh mới có thời gian để ý tới.
 
Vừa lấy điện thoại ra, yêu cầu gọi video của Tô Ngạn đã hiện lên ngay tức khắc.
 
Anh bấm nhận, ngay sau đó là tiếng mắng chửi như sấm rền dội vào tai: "Trận đấu của chị Duy quan trọng thế mà sao cậu không nói cho chúng tớ biết hả? Nếu không phải sáng nay Quý Ninh nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của cậu thì đến bây giờ chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì cả!"
 
Bạc Nguyên Triệt che lỗ tai lại rồi nhỏ giọng giải thích: "Nói với các cậu làm gì chứ? Để một đám đeo kính râm khẩu trang xuất hiện ở khán phòng hả? Có thấy kỳ quái không vậy? Lỡ đến lúc đó bị nhận ra thì làm sao bây giờ?"
 
Trước khi anh thổ lộ thành công rồi hoàn toàn công khai thì không thể để thân phận của Tiểu Duy bị lộ được. Ai mà biết đám săn ảnh thiếu đạo đức đó có thể vì tiền mà viết lung tung cái gì chứ! Còn cả đám anh hùng bàn phím gió chiều nào theo chiều nấy có thể nói ra những lời khó nghe đến nỗi quỷ cũng phải tức chết trên weibo kia nữa!
 
Anh không muốn để người phụ nữ mình thích vì mình mà tự dưng phải chịu những lời lẽ nhục mạ như thế. Vậy có khác gì đâm dao vào lòng anh đâu?
 
Nghe xong lời của anh, Tô Ngạn ở đầu bên kia cũng hiểu được: "Vậy cậu quay lại toàn bộ quá trình chị Duy đoạt giải quán quân về cho chúng tớ nhé. Bây giờ tớ và Quý Ninh đang chuẩn bị lên máy bay đến đó. Chúng tớ không kịp đến trận đấu nhưng có thể đến kịp tiệc chúc mừng."
 
Mấy người Tô Ngạn biết thời khắc như vậy rất quan trọng, cũng muốn ở cạnh để chứng kiến thành công của Tiểu Duy nên đã nói lời chúc phúc trước. Nhưng nếu hai người kia đến thì chẳng phải khoảng thời gian hiếm hoi được ở một mình với Tiểu Duy của anh sẽ bị phá hỏng sao? Thế là Bạc Nguyên Triệt ấp úng muốn tìm cớ không cho người ta tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh em hợp tác với nhau bao nhiêu năm sao Tô Ngạn lại không phát hiện ra suy tính trong lòng người này được chứ?
 
Cậu ta lạnh lùng cười rồi vạch trần: "Cậu muốn độc chiếm chị Duy à? Cứ mơ cho đẹp vào đi!"
 
Cuộc gọi video bị tắt mất.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm màn hình vài giây, khó chịu đẩy đầu lưỡi vào bên má rồi nhắn cho người bên kia một biểu tượng 【 ngón giữa 】.
 
...
 
Các tay đua vào chỗ, trận đấu chính thức bắt đầu.
 
Tiếng tính giờ vang lên trong loa:
 
"Confidence..."
 
Thu Danh Duy không hề bị xao nhãng, tập trung tinh thần nhìn thẳng vào con đường phía trước. Đây là trận đấu đầu tiên cô trở lại đường đua, cô chỉ có thể thắng chứ không thể thua.
 
"Insist..."
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Thu Danh Duy, trái cổ trượt lên trượt xuống.
 
Tiểu Duy...
 
Cố lên...
 
"Struggle..."
 
Bóng dáng Hạ Minh vội vàng xông vào trường đua. Anh ta há to miệng thở dốc sau đoạn đường chạy như điên tới đây. Nếu không phải nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Phạm Phi Bằng thì suýt nữa anh ta đã bỏ qua thời khắc quan trọng nhất trận đấu này của Thu Danh Duy rồi.
 
Anh ta đánh mắt qua đám người, tìm kiếm trong một loạt xe đua, cuối cùng dừng lại trên người Thu Danh Duy.
 
Không biết hôm nay cô có mang lại niềm vui bất ngờ cho anh ta một lần nữa không đây.
 
"Fight!"
 
Cùng lúc một tiếng nổ cực lớn vang lên, 19 chiếc xe đua đồng loạt xông ra ngoài...
 
19 chiếc xe lần lượt đến từ 10 đoàn xe, 9 đoàn xe khác đã dùng hết số người mà bọn họ có, chỉ mỗi đoàn xe của Thu Danh Duy là chỉ có một mình cô ra trận.
 
Trận đấu vừa mới bắt đầu nên chưa thể nhìn ra điều gì cả.
 
Phạm Phi Bằng bắt chéo chân, ngồi chế giễu Thu Danh Duy một người một ngựa mà dám xông xáo trong giới đua xe với bạn mình: "Khó coi quá đi mất. Tôi đoán là không thể tìm được tay đua nào nên cô ta đành phải tự mình lên sân khấu đấy. Cậu nói xem một người phụ nữ như cô ta mà chơi xe làm mẹ gì chứ!"
 
Người bạn kia cũng nói: "Vừa rồi khoảng cách xa quá nên không thấy rõ mặt nhưng dáng người thì đúng là rất đẹp. Hay là anh Phạm thương hoa tiếc ngọc chút, cho cô ta mượn ít người đi? Có khi người ta lại cảm động làm "xe" cho anh chơi cũng nên đấy."
 
Phạm Phi Bằng hừ một tiếng: "Ông đây mà thiếu gái à? Tay đua của ông đây tốt vậy mà cho cô ta mượn chỉ để ngủ với cô ta một đêm ư? Ông đây lỗ lớn!"
 
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì trận đấu trên đường đua đã có sự chênh lệch.
 
Từ trước đến nay đoàn xe của Phạm Phi Bằng rất thường hay giành được chiến thắng nên bọn họ không cần phải lo lắng. Thế là anh ta chỉ lo nói chuyện chứ không tập trung xem trận đấu. Nhưng người bạn bên cạnh anh ta lại nhìn ra được sự khác thường, bèn kéo tay áo ra hiệu anh ta nhìn xem.
 
"Ầm ĩ cái gì vậy? Cô ta làm sao thế? Có phải kém đoàn xe chúng ta mấy chục vòng không?" Phạm Phi Bằng mỉa mai. Nhưng đợi đến lúc thấy rõ thông tin được thể hiện trên màn hình, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi: "Mẹ nó! Sao cô ta lại dẫn trước nhiều vậy?"
 
Lúc này mới chưa đến một phút đồng hồ mà Thu Danh Duy đã chạy được 26 vòng rồi, thành tích đứng đầu bảng.
 
"Tốc độ này... Đủ để thoải mái tham gia F1 rồi..." Người bạn bên cạnh sợ hãi than.
 
Phạm Phi Bằng không còn tâm trạng tám chuyện nữa. Anh ta đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua màu đỏ thẫm trên sân thi đấu. Tốc độ của chiếc xe này nhanh đến nỗi như sắp bay lên vậy. Từ xa nhìn lại trông nó giống như một ngọn lửa đón gió bùng lên mãnh liệt vậy!
 
Màn hình vẫn đang không ngừng làm mới số liệu thực tại. 18 vị trí phía sau không ngừng thay đổi, chỉ có vị trí thứ nhất là chưa từng rớt xuống lần nào.
 
Bởi vì khoảng cách giữa cô và người thứ hai thật sự quá lớn nên người thứ hai khó mà đuổi theo nổi.

 
Ngay cả Phạm Phi Bằng cũng phải chấn động thì người xem dưới khán đài sao có thể không bất ngờ được? Mới đầu chẳng ai để ý đến chiếc xe của Thu Danh Duy, chỉ cho rằng đây là người qua đường đến đứng cho đủ đội hình thôi. Nhưng sau khi cuộc đua bắt đầu, số liệu của người mới này đẹp đến nỗi khiến người ta phải phấn khích.
 
"Má ơi! Con hắc mã nào từ đâu ra thế này?"
 
"Tốc độ đó kìa! Tuyệt quá đi mất!"
 
"Tốc độ xe sắp tăng vọt đến 370 rồi! Tôi sắp phát điên lên mất!"
 
Thấy tốc độ xe kinh người như vậy, Bạc Nguyên Triệt mới ý thức được rằng trước kia lúc chở anh Tiểu Duy thật sự đã nương tay lắm rồi.
 
Một vòng cuối cùng chấm dứt, xe của Thu Danh Duy đứng nhất chung cuộc.
 
Khoảnh khắc đó, toàn trường bùng lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Tất cả mọi người đã được chứng kiến sự ra đời của một kỷ lục mới cấp quốc

gia, hoặc cũng có thể nói là trên toàn thế giới...
 
Thời gian 1 phút 19 giây, tốc độ 380km/h.
 
Bạc Nguyên Triệt đứng trong đám người mênh mông đang kích động, chân thành vỗ tay ủng hộ cô. Lúc này, anh không chỉ có thân phận là một người đàn ông thích cô mà còn là một khán giả tin phục trước thực lực chân chính của cô.
 
Thu Danh Duy, cô sinh ra vì đường đua.
 
...
 
Thu Danh Duy xuống xe trong tiếng hoan hô không dứt vang lên bên tai. Khán giả quá phấn khích còn xịt sâm panh vào người cô để ăn mừng.
 
Giống như xưa ấy, tên cô lại một lần nữa vang vọng toàn trường.
 
Bây giờ cô đã không còn là con bé lần đầu giành chiến thắng của năm đó nữa. Nhưng chiến thắng đầu tiên sau khi trở lại đường đua vẫn khiến cô nở nụ cười.
 
Cô tháo mũ bảo hiểm xuống rồi vẫy tay với mọi người.
 
Dưới ánh mặt trời, Thu Danh Duy đẹp đến rung động lòng người.
 
Trong tiếng reo hò ầm ĩ, các phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn tranh nhau phỏng vấn cô, chỉ muốn lột luôn cả quần lót người ta xuống. Nhưng những vấn đề liên quan đến sự riêng tư, Thu Danh Duy đều đáp lại bằng một câu "Không thể trả lời". Thế nên bọn họ cũng không lấy được chút tin tức hữu ích nào.
 
Sau khi đối phó với phóng viên xong, Thu Danh Duy trở lại khu vực chuẩn bị.
 
Ở nơi đó, Bạc Nguyên Triệt đang ôm hoa tươi chờ cô. Thấy cô đi tới, đôi mắt anh tràn ngập sự vui vẻ. Thế nhưng còn chưa đợi anh tiến lên thì đã có người đột nhiên lướt qua bên cạnh anh rồi sải bước về phía Thu Danh Duy cùng một bó hoa hồng cực bắt mắt rồi.
 
Anh ngạc nhiên nhìn về phía góc nghiêng của người đàn ông kia. Khi thấy đó là Hạ Minh, vẻ mặt anh trở nên u ám.
 
Sao anh ta lại ở chỗ này?
 
Trong lòng đám người thua trận là Phạm Phi Bằng cũng đang vô cùng ngờ vực. Tuy nói rằng trụ sở chính của nhà họ Hạ ban đầu là ở thành phố Nhạc nhưng dù sao thì đó cũng là nhà giàu có số một số hai trong nước, cũng có qua lại với đám cậu ấm ở thủ đô.
 
"Anh ta quen người phụ nữ kia sao?" Có người nhìn chằm chằm bên kia rồi ngạc nhiên thốt lên: "Tôi nói sao người phụ nữ kia lại kiêu ngạo như vậy! Hóa ra kim chủ sau lưng là cậu Hạ!"
 
Vẻ mặt Phạm Phi Bằng cũng dịu đi không ít: "Hóa ra là người phụ nữ của Hạ Minh, thắng là đúng rồi, ha ha! Đi thôi, chúng ta đi qua chào hỏi một câu."
 
Nhưng vừa đi được nửa đường, bọn họ đã nhìn thấy cảnh Thu Danh Duy ghét bỏ đẩy bó hoa hồng mà Hạ Minh dâng lên sang một bên.
 
Bước chân của Phạm Phi Bằng chậm lại, nghĩ thầm rằng người phụ nữ cũng ngang ngược đấy, thế mà lại dám nhăn mặt nhíu mày với Hạ Minh, có tin giây tiếp theo sẽ bị đánh cho mẹ ruột cũng không nhận ra không hả?
 
Trước kia không phải chưa từng có ai ỷ với việc mình được cưng chiều mà làm quá. Ai cũng biết kết cục của những người đó thảm thiết nhường nào. Nhưng không ai ngờ rằng Hạ Minh cao ngạo không ai bì nổi lại không hề nổi giận mà còn tốt tính cười rồi lại dâng hoa lên lần nữa.
 
Lần này là nhét mạnh vào lòng Thu Danh Duy.
 
Thu Danh Duy cúi đầu nhìn bó hoa hồng đỏ như lửa cực kỳ huênh hoang kia, cảm thấy thật phiền phức: "Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên không muốn ầm ĩ với anh. Hoa này anh tự cầm lại đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Hạ Minh nở một nụ cười côn đồ. Trước mặt cô, anh ta đã luyện được một lớp da mặt dày như tường thành rồi: "Nếu tâm trạng em đang tốt thì nhận hoa của anh đi. Anh đã chạy từ rất xa tới đây ủng hộ em đấy. Em không cảm động chút nào à?"
 
Khóe miệng Thu Danh Duy giật nhẹ: "Anh có bày ra dáng vẻ theo đuổi phụ nữ thì cũng vô dụng với tôi thôi."
 
Hạ Minh nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Không thử sao biết được?"
 
Nói mãi mà người này cứ trơ ra nên Thu Danh Duy đang chuẩn bị ném luôn bó hoa vào mặt anh ta. Đúng lúc này lại có người cướp bó hoa trong lòng cô đi rồi thay cô làm chuyện mà cô muốn làm luôn.
 
Bó hoa hồng đỏ như lửa nện thẳng vào mặt Hạ Minh. Bạc Nguyên Triệt đứng giữa hai người, nói với giọng điệu thoải mái nhưng sự thù địch: "Cô ấy không thích hoa anh tặng."
 
"Lại là anh!" Hạ Minh lấy hoa ra, đuôi mắt nhanh chóng đỏ lên như bó hoa hồng trong tay.
 
"Là tôi đây." Bạc Nguyên Triệt đáp lại một tiếng rồi không nhìn anh ta nữa mà giơ bó hoa trong tay mình lên. Mười bông hoa hướng dương phối hợp với lá bạch đàn, sáng ngời như ánh mặt trời.
 
Ý nghĩa của bó hoa này không liên quan gì đến tình yêu nam nữ mà chỉ nhằm bày tỏ sự thưởng thức và chúc phúc chân thành của anh đến một tay đua.
 
Là tấm lòng dành cho Thu Danh Duy.
 
Cô cười nhận lấy rồi mỉm cười nói với anh: "Cảm ơn."
 
Bạc Nguyên Triệt cũng cười: "Khách khí gì chứ? Đi thôi, chúng ta về nhà để em nghỉ ngơi một chút. Tối nay bọn Tô Ngạn cũng muốn tới chúc mừng em đấy."
 
Thu Danh Duy: "Được."
 
Cách cư xử của hai người trông cực kỳ giống đôi vợ chồng già đã chung sống với nhau nhiều năm. Mặc dù biết Thu Danh Duy đã bao nuôi ngôi sao nhỏ này từ lâu và việc hai người ở chung cũng là sự thật nhưng Hạ Minh vẫn ghen tỵ đến phát điên.
 
Trước khi gặp Thu Danh Duy, anh ta chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị một ngôi sao nhỏ mà mình nhìn bằng nửa con mắt leo lên đầu ngồi, ném lòng tự trọng và mặt mũi của anh ta xuống đất rồi nghiền qua nghiền lại như thế.
 
Thấy Thu Danh Duy không nhìn mình mà lại chuẩn bị rời đi cùng ngôi sao kia, anh ta tức giận hung hăng ném bó hoa xuống đất rồi nghiền răng nghiến lợi gầm nhẹ với cô: "Thu Danh Duy! Em đừng có quá đáng!"
 
Cô quá đáng chỗ nào cơ?
 
Thu Danh Duy liếc nhìn anh ta một cái rồi nhắc nhở: "Từ đầu đến cuối đều là một mình anh lăn qua lộn lại mà, người phải tức giận là tôi đây này."
 
Mẹ nó! Người phụ nữ này...
 
Cô thì điềm đạm, bình tĩnh còn Hạ Minh lại tức giận sắp bùng nổ đến nơi rồi.
 
Anh ta chưa bao giờ đánh thắng được cô. Lần nào anh ta cũng bị cô chọc tức đến nỗi giơ chân, còn nghĩ cút con mẹ nó đi, có phải phụ nữ trên toàn thế giới này chết cả rồi đâu mà không phải cô thì không thể chứ. Kết quả là hết giận anh ta lại cun cút chạy về tiếp tục theo đuổi.
 
Đúng là bị yểm bùa con mẹ nó rồi!
 
Hết cách với cô, Hạ Minh bèn chuyển mũi dùi sang phía Bạc Nguyên Triệt, trút hết cơn tức lên người anh.
 
Anh ta học theo dáng vẻ Bạc Nguyên Triệt, cướp bó hoa trong lòng Thu Danh Duy rồi hung hăng nện cái thứ chướng mắt kia xuống đất, mắng mỏ: "Tặng cái thứ chẳng hiểu kiểu gì gì thế này?"
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện