Chương 52: Cô sinh ra vì đường đua
Thấy cô đi xa, Bạc Nguyên Triệt cũng di chuyển tới khán phòng, tìm một vị trí có tầm nhìn đẹp ở gần hàng rào để đặt máy ảnh kỹ thuật số rồi chờ trận đấu bắt đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại di động trong túi anh đã vang lên không ngừng từ nãy rồi nhưng bây giờ anh mới có thời gian để ý tới.
Vừa lấy điện thoại ra, yêu cầu gọi video của Tô Ngạn đã hiện lên ngay tức khắc.
Anh bấm nhận, ngay sau đó là tiếng mắng chửi như sấm rền dội vào tai: "Trận đấu của chị Duy quan trọng thế mà sao cậu không nói cho chúng tớ biết hả? Nếu không phải sáng nay Quý Ninh nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của cậu thì đến bây giờ chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì cả!"
Bạc Nguyên Triệt che lỗ tai lại rồi nhỏ giọng giải thích: "Nói với các cậu làm gì chứ? Để một đám đeo kính râm khẩu trang xuất hiện ở khán phòng hả? Có thấy kỳ quái không vậy? Lỡ đến lúc đó bị nhận ra thì làm sao bây giờ?"
Trước khi anh thổ lộ thành công rồi hoàn toàn công khai thì không thể để thân phận của Tiểu Duy bị lộ được. Ai mà biết đám săn ảnh thiếu đạo đức đó có thể vì tiền mà viết lung tung cái gì chứ! Còn cả đám anh hùng bàn phím gió chiều nào theo chiều nấy có thể nói ra những lời khó nghe đến nỗi quỷ cũng phải tức chết trên weibo kia nữa!
Anh không muốn để người phụ nữ mình thích vì mình mà tự dưng phải chịu những lời lẽ nhục mạ như thế. Vậy có khác gì đâm dao vào lòng anh đâu?
Nghe xong lời của anh, Tô Ngạn ở đầu bên kia cũng hiểu được: "Vậy cậu quay lại toàn bộ quá trình chị Duy đoạt giải quán quân về cho chúng tớ nhé. Bây giờ tớ và Quý Ninh đang chuẩn bị lên máy bay đến đó. Chúng tớ không kịp đến trận đấu nhưng có thể đến kịp tiệc chúc mừng."
Mấy người Tô Ngạn biết thời khắc như vậy rất quan trọng, cũng muốn ở cạnh để chứng kiến thành công của Tiểu Duy nên đã nói lời chúc phúc trước. Nhưng nếu hai người kia đến thì chẳng phải khoảng thời gian hiếm hoi được ở một mình với Tiểu Duy của anh sẽ bị phá hỏng sao? Thế là Bạc Nguyên Triệt ấp úng muốn tìm cớ không cho người ta tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh em hợp tác với nhau bao nhiêu năm sao Tô Ngạn lại không phát hiện ra suy tính trong lòng người này được chứ?
Cậu ta lạnh lùng cười rồi vạch trần: "Cậu muốn độc chiếm chị Duy à? Cứ mơ cho đẹp vào đi!"
Cuộc gọi video bị tắt mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm màn hình vài giây, khó chịu đẩy đầu lưỡi vào bên má rồi nhắn cho người bên kia một biểu tượng 【 ngón giữa 】.
...
Các tay đua vào chỗ, trận đấu chính thức bắt đầu.
Tiếng tính giờ vang lên trong loa:
"Confidence..."
Thu Danh Duy không hề bị xao nhãng, tập trung tinh thần nhìn thẳng vào con đường phía trước. Đây là trận đấu đầu tiên cô trở lại đường đua, cô chỉ có thể thắng chứ không thể thua.
"Insist..."
Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Thu Danh Duy, trái cổ trượt lên trượt xuống.
Tiểu Duy...
Cố lên...
"Struggle..."
Bóng dáng Hạ Minh vội vàng xông vào trường đua. Anh ta há to miệng thở dốc sau đoạn đường chạy như điên tới đây. Nếu không phải nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Phạm Phi Bằng thì suýt nữa anh ta đã bỏ qua thời khắc quan trọng nhất trận đấu này của Thu Danh Duy rồi.
Anh ta đánh mắt qua đám người, tìm kiếm trong một loạt xe đua, cuối cùng dừng lại trên người Thu Danh Duy.
Không biết hôm nay cô có mang lại niềm vui bất ngờ cho anh ta một lần nữa không đây.
"Fight!"
Cùng lúc một tiếng nổ cực lớn vang lên, 19 chiếc xe đua đồng loạt xông ra ngoài...
19 chiếc xe lần lượt đến từ 10 đoàn xe, 9 đoàn xe khác đã dùng hết số người mà bọn họ có, chỉ mỗi đoàn xe của Thu Danh Duy là chỉ có một mình cô ra trận.
Trận đấu vừa mới bắt đầu nên chưa thể nhìn ra điều gì cả.
Phạm Phi Bằng bắt chéo chân, ngồi chế giễu Thu Danh Duy một người một ngựa mà dám xông xáo trong giới đua xe với bạn mình: "Khó coi quá đi mất. Tôi đoán là không thể tìm được tay đua nào nên cô ta đành phải tự mình lên sân khấu đấy. Cậu nói xem một người phụ nữ như cô ta mà chơi xe làm mẹ gì chứ!"
Người bạn kia cũng nói: "Vừa rồi khoảng cách xa quá nên không thấy rõ mặt nhưng dáng người thì đúng là rất đẹp. Hay là anh Phạm thương hoa tiếc ngọc chút, cho cô ta mượn ít người đi? Có khi người ta lại cảm động làm "xe" cho anh chơi cũng nên đấy."
Phạm Phi Bằng hừ một tiếng: "Ông đây mà thiếu gái à? Tay đua của ông đây tốt vậy mà cho cô ta mượn chỉ để ngủ với cô ta một đêm ư? Ông đây lỗ lớn!"
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì trận đấu trên đường đua đã có sự chênh lệch.
Từ trước đến nay đoàn xe của Phạm Phi Bằng rất thường hay giành được chiến thắng nên bọn họ không cần phải lo lắng. Thế là anh ta chỉ lo nói chuyện chứ không tập trung xem trận đấu. Nhưng người bạn bên cạnh anh ta lại nhìn ra được sự khác thường, bèn kéo tay áo ra hiệu anh ta nhìn xem.
"Ầm ĩ cái gì vậy? Cô ta làm sao thế? Có phải kém đoàn xe chúng ta mấy chục vòng không?" Phạm Phi Bằng mỉa mai. Nhưng đợi đến lúc thấy rõ thông tin được thể hiện trên màn hình, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi: "Mẹ nó! Sao cô ta lại dẫn trước nhiều vậy?"
Lúc này mới chưa đến một phút đồng hồ mà Thu Danh Duy đã chạy được 26 vòng rồi, thành tích đứng đầu bảng.
"Tốc độ này... Đủ để thoải mái tham gia F1 rồi..." Người bạn bên cạnh sợ hãi than.
Phạm Phi Bằng không còn tâm trạng tám chuyện nữa. Anh ta đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua màu đỏ thẫm trên sân thi đấu. Tốc độ của chiếc xe này nhanh đến nỗi như sắp bay lên vậy. Từ xa nhìn lại trông nó giống như một ngọn lửa đón gió bùng lên mãnh liệt vậy!
Màn hình vẫn đang không ngừng làm mới số liệu thực tại. 18 vị trí phía sau không ngừng thay đổi, chỉ có vị trí thứ nhất là chưa từng rớt xuống lần nào.
Bởi vì khoảng cách giữa cô và người thứ hai thật sự quá lớn nên người thứ hai khó mà đuổi theo nổi.
Ngay cả Phạm Phi Bằng cũng phải chấn động thì người xem dưới khán đài sao có thể không bất ngờ được? Mới đầu chẳng ai để ý đến chiếc xe của Thu Danh Duy, chỉ cho rằng đây là người qua đường đến đứng cho đủ đội hình thôi. Nhưng sau khi cuộc đua bắt đầu, số liệu của người mới này đẹp đến nỗi khiến người ta phải phấn khích.
"Má ơi! Con hắc mã nào từ đâu ra thế này?"
"Tốc độ đó kìa! Tuyệt quá đi mất!"
"Tốc độ xe sắp tăng vọt đến 370 rồi! Tôi sắp phát điên lên mất!"
Thấy tốc độ xe kinh người như vậy, Bạc Nguyên Triệt mới ý thức được rằng trước kia lúc chở anh Tiểu Duy thật sự đã nương tay lắm rồi.
Một vòng cuối cùng chấm dứt, xe của Thu Danh Duy đứng nhất chung cuộc.
Khoảnh khắc đó, toàn trường bùng lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Tất cả mọi người đã được chứng kiến sự ra đời của một kỷ lục mới cấp quốc