Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 54


trước sau


 
Chương 54: Giới thiệu một chút, đây chính là bạn gái tôi
 
Anh đã lấy tên cô làm tiêu đề cho album của mình. Một lời tỏ tình phô trương và lãng mạn như vậy lại làm tan nát trái tim của biết bao cô gái...
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
@Lili: Trời ơi! Bảo bối Triệt của tôi bị hack nick phải không? Đúng không, đúng không? Chắc chắn là vậy rồi!
 
@Một miếng dưa lớn: Cho nên trước đó người mà anh trai gọi tên lúc uống rượu ở quán bar chính là Thu Danh Duy sao? Hóa ra đã bắt đầu lâu vậy rồi...
 
@A Miên Miên: Mặc dù rất cảm ơn cô ấy giúp anh trai rời khỏi công ty bụng dạ độc ác nhưng chúng tôi không thể tiếp nhận chuyện tình cảm này được! Không thể nào!
 
@Muốn gả cho bảo bối Triệt: Thích anh trai đã rất nhiều năm rồi, còn luôn ảo tưởng mình sẽ được gọi anh trai là ông xã suốt đời. Kết quả là bây giờ anh trai có người mình thích, còn muốn tỏ tình nữa chứ. Đúng là sấm sét giữa trời quang mà!
 
@Nhớ anh: Đừng thành công! Không muốn không muốn, đừng mà! Anh trai của của mọi người! Không ai được độc chiếm!
 
Toàn bộ fan mạng đang phản đối mãnh liệt. Bạc Nguyên Triệt lại không hề chùn bước mà đi lên ban công lớn tầng ba.
 
Ở nơi đó, Thu Danh Duy đang cầm một chai vang đỏ, thong thả uống từng ngụm một. Cô vẫn chưa biết đến chuyện hot search mà chỉ đang nghĩ về cảnh tượng trên đường đua ngày hôm nay, khuôn mặt tràn ngập sự vui vẻ.
 
Quả nhiên chỉ có đường đua mới có thể mang lại cho cô cảm giác mình đang thực sự được sống. Tiếp theo cô cần chuẩn bị để mở rộng đoàn xe, tiến quân vào đường đua F1, làm cho tên cô vang vọng khắp giới đua xe!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô đang suy nghĩ về tương lai nên không để ý đến một người đàn ông với vẻ mặt căng thẳng đứng phía sau chuẩn bị tỏ tình với mình.
 
"Tiểu Duy..." Bạc Nguyên Triệt liên tục hít sâu mấy hơi mới có đủ dũng khí mở miệng gọi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
"Chưa ngủ hả?" Thu Danh Duy quay đầu, cầm chai vang đỏ vào bên trong.
 
Hơi ấm từ hệ thống sưởi phả vào mặt xua tan khí lạnh toàn thân. Cô đi tới cạnh sô pha, tìm một tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, trông vô cùng thỏa mãn.
 
Bạc Nguyên Triệt đi đến trước mặt cô, lưng thẳng tắp, cách một lớp áo len dệt kim rộng thùng thình cũng có thể cảm nhận được cơ bắp căng chặt của anh.
 
Thu Danh Duy bị dáng vẻ như đang chuẩn bị tuyên bố chuyện gì đó cực kỳ quan trọng của anh làm phì cười. Cô ngước mắt lên hỏi anh: "Sao thế? Sao nghiêm túc vậy?"
 
Cả cuộc đời lần đầu tiên đi tỏ tình, sao có thể không nghiêm túc được?
 
Bạc Nguyên Triệt nhìn khuôn mặt tươi cười kia, căng thẳng đến mức tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng!
 
"Tiểu Duy, có chuyện... Anh có chuyện muốn nói với em..."
 
Rất hiếm khi Thu Danh Duy nhìn thấy anh như vậy. Cô lờ mờ nhận ra có chuyện rất quan trọng nên cũng cất niềm vui lại rồi bày ra vẻ mặt nghiêm túc theo.
 
"Chuyện gì thế?"
 
Sau đó là một quãng im lặng dài dòng.
 
Chiếc đồng hồ cổ để trên bàn kêu tích tắc, làm nền cho sự im ắng khác thường trong phòng. Thế nên tiếng thở gấp và nhịp tim đập mạnh trở nên rõ ràng bên tai.
 
Bạc Nguyên Triệt véo mạnh tay mình, không cho bản thân lùi bước.
 
"Album mới của anh sắp mở bán, em có muốn xem không?"
 
Không ngờ khuya rồi anh tìm cô là để nói chuyện này nên Thu Danh Duy ngẩn người ra, sau đó rất thích thú gật đầu: "Có!"
 
Ngay sau đó, một chiếc đĩa nhạc mới tinh được đưa tới.
 
Thu Danh Duy vô thức nhận lấy rồi cúi đầu nhìn. Một chữ "Duy" đập ngay vào mắt cô, màu hồng xinh đẹp nhuộm khung cảnh xung quanh thành một bầu không khí nữ tính.
 
Cùng lúc đó, giọng nói căng thẳng của người đàn ông cũng truyền tới từ trên đỉnh đầu: "Trước kia em nói muốn cho anh lời khuyên về trang bìa nhưng anh không cho. Đây chính là nguyên nhân."
 
Thu Danh Duy ngẩng đầu, cố ý hỏi: "Nguyên nhân gì cơ?"
 
Cô nhìn thấy trái cổ gần trong gang tấc kia cứ trượt lên trượt xuống mãi mới phát ra được một câu vừa run vừa khàn: "Tên album là tên của em..."
 
"Vậy nên?" Thu Danh Duy nhướng mày, thấy rõ vẻ xấu hổ trên mặt anh.
 
"Vậy nên..." Bạc Nguyên Triệt khẽ cắn môi, mắt đối mắt với cô rồi nói dáng vẻ quyết tâm đến cùng: "Vậy nên đây là ý trong lòng của anh!"
 
Có được sự khởi đầu nên những lời tiếp theo cứ vậy mà tuôn ra: "Mặc dù con người anh rất ngây thơ, không có tiền không có chỗ dựa, lại chỉ là một tên ca sĩ quèn, không hề xứng với em... Anh cũng biết mình không nên hy vọng hão huyền nhưng..."
 
Thích một ai đó là một tình cảm anh không khống chế được...
 
Chờ đến khi anh nhận ra thì đã dấn sâu vào trong đó mất rồi.
 
"Anh chỉ muốn cố gắng một lần thử xem sao. Một lần tỏ tình không thể làm em cảm động thì tỏ tình tiếp lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Dù sao thì anh cũng có thời gian cả đời, cũng đủ để theo đuổi em."
 
Thu Danh Duy hỏi: "Vậy nếu theo đuổi cả đời cũng không được thì sao?"

 
Với câu hỏi này, người bình thường đều sẽ thề son sắt tỏ vẻ "Vậy thì kiếp sau tiếp tục theo đuổi!" Nhưng Bạc Nguyên Triệt thì lại thành thật gãi đầu rồi nói một cách đầy thất bại: "Vậy có lẽ anh sẽ chết không nhắm mắt..."
 
Anh có một khuôn mặt rất dễ lừa

gạt người ta nhưng lại không nói ra được mấy lời ngon tiếng ngọt dỗ dành con gái.
 
Một người đàn ông ngây thơ hiền lành như vậy có lẽ đã lấy hết can đảm rồi mới dám đến thổ lộ. Thu Danh Duy không nỡ làm khó anh. Dù sao thì từ sau khi biết được việc mình bị chẩn đoán sai và quay về thành phố Nhạc thì cô cũng đã quyết định sẽ cho anh một cơ hội rồi.
 
Cho nên có gì mà phải lo lắng chứ?
 
Cô đã đồng ý từ lâu rồi.
 
Thu Danh Duy ngẩng đầu nhìn anh chăm chú rồi mỉm cười, thoải mái đáp: "Được."
 
Bạc Nguyên Triệt đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ thất bại rồi, không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy nên nhất thời chưa kịp phản ứng, suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại mỗi chữ "Được" kia.
 
"Sao thế? Hy vọng em nói không à?" Thu Danh Duy oán trách trừng mắt liếc anh một cái.
 
Bạc Nguyên Triệt lập tức hoàn hồn: "Đương nhiên là không rồi!"
 
Anh chỉ là...
 
Có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình lại tốt số như vậy.
 
Có thể gặp được cô...
 
Có thể quen biết cô...
 
Có thể yêu thương cô...
 
Thậm chí còn được cô đáp lại...
 
Cảm giác vui sướng mãnh liệt tràn đầy lồng ngực khiến máu cả người anh giờ phút này cũng sôi trào lên. Anh mừng như điên, không nhịn được mà túm lấy cổ tay kéo cô vào lòng mình, vô thức ôm chặt lại.
 
Đồng ý rồi!
 
Tiểu Duy đồng ý anh rồi!
 
Thu Danh Duy bị anh ghì chặt đến nỗi không thở nổi, đang định quát lớn thì ngẩng đầu lên lại nhìn thấy giọt nước mắt vui sướng trong cặp mắt hoa đào kia. Cô hơi sửng sốt, suy nghĩ muốn đẩy tay anh ra cứ vậy mà biến mất.
 
Sau đó cô bất đắc dĩ cười cười, đáp lại anh bằng một cái ôm.
 
Không phải chỉ là đồng ý lời tỏ tình của anh thôi sao, có cần vui vậy không hả?
 
Cô không biết rằng trong toàn bộ hơn hai mươi năm cuộc đời, khoảnh khắc khiến anh vui vẻ vốn không nhiều lắm. Mà khoảnh khắc khiến anh vui mừng và kích động đến nỗi không thể diễn đạt được bằng lời lại chỉ có một lần này...
 
Ôm được một lúc, đột nhiên Bạc Nguyên Triệt hỏi: "Tiểu Duy, không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?"
 
Thu Danh Duy nhéo anh một cái: "Đau không?"
 
Bạc Nguyên Triệt kêu một tiếng rồi thành thật trả lời: "Đau."
 
"Vậy không phải đang nằm mơ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Anh thỏa mãn thở phào một hơi rồi chôn mặt vào trong cổ cô, giọng nói vừa mềm vừa êm như một chú mèo đang làm nũng: "Nếu đúng là đang nằm mơ thì cứ mơ vậy mãi cũng được..."
 
Ít nhất cũng thực hiện được nguyện vọng mà anh khát cầu đã lâu.
 
Cô áp một bên mặt lên khuôn ngực nóng bỏng, hòa tan toàn bộ phòng bị những năm qua của cô. Thu Danh Duy nhắm mắt lại, cười nhẹ một tiếng trong lòng anh rồi nói: "Đồ ngốc!"
 
Người này ấy à, có khi hơi ngây thơ và ngốc nghếch, trong một số việc còn chẳng biết suy nghĩ, là một tên ngốc ngọt ngào thích khóc nhè, trông có vẻ cũng rất phiền phức và thích dằn vặt người ta, hơn nữa còn kém xa so với tiêu chuẩn chọn bạn đời mà cô từng tưởng tượng.
 
Nhưng chính cái sự ngốc nghếch này của anh lại làm cô cảm nhận được anh thật lòng, khiến cô có cảm giác có một người như vậy làm bạn trên quãng đường phía trước hình như cũng không tồi lắm.
 
Cô khiến anh rung động ngoài ý muốn, chính cô cũng đã cho anh thành một ngoại lệ.
 
Bọn họ không ai nói "Thích" với nhau. Bọn cảm nhận được sự chân thành hơn là lời "Anh yêu em" mà những người khác đã nói với nhau hàng ngàn hàng vạn lần.
 
Bởi vì cảm giác thật sự thích ai đó là cảm giác không thể nói nên lời.
 
Nói khắc sâu vào xương tủy, hòa vào từng hơi thở, tràn vào những giấc mơ liên quan đến người kia, ẩn hiện trong mỗi ánh mắt người ta nhìn nhau.
 
Chứ không cần phải nói nhiều...
 
Tô Ngạn và Quý Ninh trốn trong chỗ tối xem trộm liếc nhìn nhau rồi rất ăn ý lặng lẽ lùi xuống.
 
Đợi đến khi xuống dưới tầng, Quý Ninh cười nói với khuôn mặt mãn nguyện: "Cuối cùng thì anh Nguyên Triệt cũng được gả ra ngoài thành công rồi."
 
"Thằng nhóc Bạc Nguyên Triệt kia được hời lớn rồi! Một người trâu bò như chị Duy thế mà lại vừa ý cậu ấy!" Ngoài miệng thì nói vậy nhưng biểu cảm của Tô Ngạn vẫn là chúc phúc và vui mừng.
 
Đủ loại chuyện xảy ra trong gần nửa năm nay đã khiến bọn họ hiểu được rằng Thu Danh Duy chính là mạng sống của Bạc Nguyên Triệt Đời này sẽ không bao giờ rời xa.
 
...
 
Đêm khuya.
 
Bạc Nguyên Triệt lại cập nhật một bài đăng weibo mới.
 
@Bạc Nguyên Triệt V: Giới thiệu một chút, đây chính là bạn gái tôi.
 
Hình ảnh đính kèm là mười ngón tay đan vào nhau, sức nắm không thể giấu được tình cảm nồng nàn của hai người.
 
Vì thế weibo vừa được nhân viên kỹ thuật giải cứu vì hot search hôm nay lại sập thêm lần nữa.


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện