Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 57


trước sau


 
Chương 57: Nếu còn động vào cô ấy, tôi sẽ giết chết anh
 
Cô sớm đã biết đầu óc của tổng tài bá đạo không được bình thường, dẫu sao loại người sẽ làm ra những loại chuyện ngược đãi thành tính như anh ta thì nhốt cô lại cũng không phải là không thể.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một thời gian dài rất dài sau đó, Thu Danh Duy buộc phải nằm trên chiếc giường đó và đối mặt với Lục Cảnh Thâm.
 
Dường như để hoàn toàn che giấu cô, anh ta thậm chí còn tự tay xử lý vết thương cho cô, tiêm và truyền dịch cũng đều do anh ta đích thân làm cho cô.
 
Thấy cô không chịu tha thứ cho anh ta mà còn luôn nói những lời tổn thương chọc tức anh ta, Lục Cảnh Thâm chỉ đơn giản dùng thuốc để cô ngủ ngon trong một thời gian dài.
 
Các cửa sổ được che bằng những tấm rèm nặng dày, rất khó để biết được đâu là ngày đâu là đêm. Xung quanh yên tĩnh như một ngôi mộ,  không thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài phòng.
 
Trong cơn ngây ngốc không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.
 
Tình huống như vậy khiến Thu Danh Duy rùng mình.
 
Rốt cuộc anh ta đã đưa cô đến nơi nào vậy?
 
Vào thời điểm sắp tiêm một liều thuốc an thần khác, Thu Danh Duy cuối cùng cũng nhượng bộ: "Lục Cảnh Thâm, chúng ta hãy nói chuyện đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, thấy cô rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc đối mặt với mình, sắc mặt anh ta dịu đi rất nhiều: "Em muốn nói chuyện gì?"
 
“Anh có biết như thế này là giam giữ trái pháp luật không?” Thu Danh Duy cố gắng bình tĩnh thương lượng với anh ta, nhưng khi đề cập đến chuyện này thì không khỏi bốc lửa: “Thả tôi ra, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm pháp lý của anh, ngoài ra, tôi cũng sẽ cân nhắc việc tha cho Lục Thị một con đường sống."
 
Anh ta còn tưởng rằng cô định đoàn tụ với mình nhưng không ngờ cô lại nói đến điều này.
 
Lục Cảnh Thâm cười lạnh, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng, vẻ mặt anh ta âm u đầy dọa người: “Từ giờ trở đi em không được đi đâu ngoài ở bên cạnh anh. Cứ như vậy, ai sẽ truy cứu được trách nhiệm pháp lý của anh? Hơn nữa, không phải bây giờ em cân nhắc đến chuyện tha cho Lục Thị một mạng, mà là anh nên cân nhắc liệu có nên tha cho Thu Thị một mạng hay không..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Những lời này khiến Thu Danh Duy giật mình.
 
Lục Cảnh Thâm bắt gặp biểu cảm của cô, đưa tay vuốt ve lông mày và mắt cô, khẽ thở dài: “Niệm Niệm, thế giới này dơ bẩn hơn nhiều so với em tưởng tượng, nếu em ngoan hơn thì anh cũng sẽ không nỡ đối xử với em như vậy..."
 
Mặt anh ta tiến lại gần cô, cô có thể thấy rõ sự cố chấp đen tối trong đôi mắt ấy: "Em có thể hận anh, có thể không tha thứ cho anh, nhưng tuyệt đối không được rời xa anh mà cặp kè với người đàn ông khác! Dù là Cố Trì hay tên ngôi sao quèn, hay là tên người nhà họ Hạ kia, có quá nhiều người thèm muốn em nên anh phải giấu em đi."
 
"Anh điên rồi!" Nếu Thu Danh Duy có sức lực thì sẽ dùng hết sức để hung hăng đánh cho anh ta tỉnh ra: "Anh coi Thu… anh coi tôi là người thế nào vậy?! Là tài sản riêng của anh sao?"
 
Lục Cảnh Thâm ôm chặt lấy cô, áp chóp mũi vào mũi cô, nghiến răng rống lên: “Là em ép anh!”
 
Nghĩ đến cảnh cô ôm ấp người đàn ông khác và còn lên giọng công khai quan hệ với những người đàn ông khác, cơn ghen tuông trong lồng ngực anh ta bùng lên không cách nào kiểm soát.
 
Anh ta dừng sức ôm chặt cô vào lòng, hai mắt đỏ hoe: "Em đã yêu anh nhiều năm như vậy, không thể nói bỏ là bỏ được! Nhất là sau khi anh rốt cuộc đã biết được chân tướng, cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật mình vẫn luôn yêu em, em không thể cứ thế bỏ đi theo người đàn ông khác! Em yêu anh nhiều thế cơ mà... Sao em lại nhẫn tâm như vậy?"
 
"Niệm Niệm, anh yêu em..."
 
"Đừng rời khỏi anh…"
 
"Không có em anh thật sự sẽ sống không nổi..."
 
Khi nói đến cuối cùng, khuôn mặt anh ta đã đẫm nước mắt, trong đôi mắt toàn là yêu thương.
 
Thu Danh Duy có thể cảm nhận được sự xúc động của một người khác trong lồng ngực cô, nước mắt chảy ra không thể kiểm soát được, thậm chí còn không khống chế được mà muốn hôn anh ta!
 
Đừng mà!
 
Thu Niệm...
 
Đây hoàn toàn không phải là tình yêu!
 
Trong lòng cô kinh hãi, liều mạng kiềm chế phần lý trí của nguyên thân, trách mắng người đàn ông trước mặt: "Cái này gọi là yêu sao? Lục Cảnh Thâm, anh đừng làm tôi ghê tởm! Chẳng qua là anh quá tự phụ nên không thể chấp nhận được chuyện bị mình bị bỏ rơi và thua kém người đàn ông khác! Nhốt tôi ở chỗ này là tình yêu của anh đấy sao? Ngay cả tôn trọng cơ bản nhất anh cũng không có thì có tư cách gì nói đến yêu!"
 
Cô nói lời này là cho Lục Cảnh Thâm và cũng cho Thu Niệm nghe.
 
Cô không hiểu, nếu nguyên thân đã lựa chọn giao tính mạng của mình cho cô, vậy tại sao lại rề rà không rời bỏ? Là vì vẫn không thể buông tên cặn bã như Lục Cảnh Thâm xuống ư?
 
Tất cả những điều Cố Trì làm cho cô ấy đều vô ích rồi sao? Khi ở trước mặt Lục Cảnh Thâm, một vài cảm động trước kia lại không đáng nhắc tới thế sao?
 
Cô chỉ là người ngoài cuộc nên không có tư cách phán xét tình cảm của người khác, cũng không có tư cách ảnh hưởng đến lựa chọn của người khác, nhưng lúc này cô thực sự muốn hung hăng mắng cho Thu Niệm tỉnh ra.
 
"Đặt bản thân ở vị trí hèn mọn nhất, không cần tự tôn, ngay cả tính mạng của mình cũng buông bỏ, cho dù nhận được lòng thương xót của anh ta thì cũng chỉ là một tên ăn mày, tôi thực sự coi thường cô."
 
Cô nhìn lên trần nhà và nói điều này với không khí.
 
Lục Cảnh Thâm nhíu mày nghi ngờ nhìn cô.
 
Thu Danh Duy phớt lờ anh ta, cảm thấy dòng cảm xúc rối ren trong lồng ngực dần dần rút đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
 
Có vẻ như Thu Niệm cũng không hết thuốc chữa lắm...
 
Thấy sự dao động trong mắt cô lập tức biến mất sạch sành sanh, Lục Cảnh Thâm không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, anh ta ôm mặt cô hốt hoảng nói:
 
"Niệm Niệm, em nhìn anh này..."
 
"Em nhìn anh thật kỹ đi…"
 
"Em yêu anh và anh cũng yêu em. Chúng ta rõ ràng yêu nhau nên đừng hành hạ nhau nữa, được không?"
 

Thu Danh Duy thờ ơ.
 
Điều này khiến Lục Cảnh Thâm rất lo lắng.
 
Chuyện gì đã xảy ra vậy?! Không phải rõ ràng vừa rồi cô đã rung động sao!
 
“Nói chuyện đi!” Anh ta lắc bả vai cô: “Niệm Niệm em nói chuyện đi!”
 
"Nói cái gì? Nói tôi cũng yêu anh sao?" Thu Danh Duy chế nhạo: "Đừng mơ nữa."
 
Những lời nói tổn thương nhẹ nhàng lướt qua mặt anh ta.
 
Nhưng nó lại đâm mạnh khiến anh ta đau đớn.
 
Hết lần này đến lần khác níu kéo, hết lần này đến lần khác bị từ chối, rõ ràng có đôi khi anh ta đã nhìn thấy hy vọng nhưng cô lại nhẫn tâm dập tắt ánh sáng ấy đi.
 
Cảm xúc của Lục Cảnh

Thâm đang trên bờ vực mất kiểm soát.
 
Anh ta nhìn cô thật sâu, khóe môi cong lên tàn nhẫn: "Không sao, cho dù em không yêu anh thì cũng đã định sẵn phải dây dưa cùng anh cả đời!"
 
Vừa nói, anh ta vừa đứng dậy, hai tay nắm lấy cổ áo của cô, gân xanh trên mu bàn tay nhảy dựng, dường như anh ta đang có một phút giây do dự nhưng cuối cùng vẫn dùng sức xé nát mảnh vải kia.
 
Chiếc cổ và xương quai xanh xinh đẹp của người phụ nữ đầy quyến rũ dưới ánh đèn mờ ảo.
 
Anh ta cúi đầu nhìn cô, hầu kết lăn lộn lên xuống, nghĩ đến kết thúc có hậu của họ trong giấc mơ, cuối cùng anh ta đã từ bỏ một tia lý trí cuối cùng.
 
Khi cô có con của anh ta, tất cả những hiểu lầm và oán hận trong quá khứ chắc chắn sẽ biến mất...
 
Nghĩ tới đây, anh ta đưa tay cởi áo khoác, áo sơ mi cũng bị kéo lộn xộn lộ ra lồng ngực sớm đã bị tình dục nhuốm đỏ.
 
Dù ngu ngơ đến đâu, Thu Danh Duy cũng nhận ra anh ta định làm gì.
 
"Đã là thời đại nào rồi mà anh còn cho rằng ngủ một đêm, phụ nữ sẽ chết trong lòng thế?"
 
Cô cố gắng bình tĩnh lại nhưng sóng mắt không ngừng run rẩy, đến mức khiến người ta dễ dàng phát hiện ra sự hoảng sợ trong lời nói của cô.
 
Vì động tác của Lục Cảnh Thâm vẫn không ngừng, anh ta đặt tay lên má cô, cúi xuống phả hơi thở nóng bỏng nhuộm đầy dục vọng nguyên thủy lên khuôn mặt cô.
 
"Có chết trong lòng với anh không, thử rồi sẽ biết?"
 
Mặc dù cô không phong kiến, đối với nam nữ trưởng thành yêu đương mà nói đây là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng điều này không có nghĩa là cô bằng lòng xảy ra quan hệ với người đàn ông mình ghét cay ghét đắng.
 
Thu Danh Duy tập trung toàn bộ sức lực trong cơ thể vào hai chân, cố gắng giáng cho tên tội phạm cưỡng dâm ghê tởm này một đòn chí mạng.
 
Đúng lúc này, cánh cửa đóng chặt bị đá tung từ bên ngoài, một bóng người nhanh đến mức nhìn không rõ, trong chớp mắt đã đến bên giường, Lục Cảnh Thâm còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo xuống đất, bị cưỡi lên trên người đánh vào những chỗ trọng yếu của anh ta.
 
Ngọn đèn trên đầu đang lay động.
 
Trong lúc hỗn loạn, Thu Danh Duy nhìn thấy đôi mắt đào hoa quen thuộc đó nhuộm đỏ như máu, hung bạo và đầy sát khí.
 
Đó là Bạc Nguyên Triệt mà cô chưa từng thấy trước đây.
 
Sau khi bóp cổ Lục Cảnh Thâm, mỗi cú đấm anh tung ra đều tàn nhẫn hung tợn.
 
Cơn thịnh nộ đó gần như thiêu rụi căn phòng tối tăm và chật hẹp này thành tro bụi!
 
Lần trước xung đột với Hạ Minh, trên mặt anh có vài vết đỏ nên Thu Danh Duy cho rằng cái người ngốc nghếch đơn thuần này không hề giỏi đánh nhau, tuy nhiên lần này anh đã đánh Lục Cảnh Thâm đến mức anh ta không chịu nổi, nắm đấm căng chặt rất nhanh đã nhuốm đầy máu, từng cú đấm nặng đến mức khiến người ta giật mình.
 
Dường như anh…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Anh thực sự có ý định giết người!
 
Trái tim lấy lại bình tĩnh lại giật thót, Thu Danh Duy sợ sẽ ầm ĩ đến mất mạng nên vội vàng lên tiếng kéo lý trí của anh lại: "Được rồi! Đừng đánh nữa! Giao cho cảnh sát đi! Ngồi tù vì anh ta rất không đáng."
 
Bạc Nguyên Triệt làm như không nghe thấy, nắm tóc Lục Cảnh Thâm đập mạnh xuống đất.
 
Cho dù ánh đèn mờ mịt, cô không nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong không khí nồng nặc mùi gỉ sắt đang nói cho cô biết thảm cảnh giật mình thót tim giờ phút này.
 
Tiếp đó là bóng dáng Cố Trì từ cửa bước ra, anh liếc nhìn hai người đang vật lộn trên mặt đất nhưng không ngăn cản mà đi đến bên giường xem xét tình hình của Thu Danh Duy.
 
Chú ý thấy cổ áo cô bị xé rách, ánh mắt anh sa sầm đi, nhanh chóng cởi áo khoác ra quấn chặt lấy cô.
 
"Xin lỗi..." Anh ấy khẽ nhắm mắt lại, tràn đầy áy náy: "Muộn như thế mới tìm ra em."
 
Khi được Bạc Nguyên Triệt tìm đến, anh ấy đang rất bận rộn với những tổn thất không sao giải thích nổi gần đây của Thu Thị, anh ấy bận đến sứt đầu mẻ trán nên hoàn toàn không biết Thu Danh Duy ở nơi thủ đô xa xôi đã xảy ra chuyện.
 
Sau khi xem đoạn camera giám sát mà Hạ Minh tìm người hồi phục lại, sống lưng của anh ấy lạnh toát, anh ấy ngay lập tức sử dụng tất cả các mối quan hệ của mình đi tìm Thu Danh Duy không ngừng nghỉ.
 
So với sự ác độc trắng trợn của Phạm Phi Bằng và nhóm bạn của anh ta, hành vi bắt người và xóa camera giám sát sau đó của Lục Cảnh Thâm mới khiến người ta hãi hùng.
 
Bởi vì hoàn toàn không biết anh ta sẽ đưa người đi đâu hoặc làm gì.
 
Vì vậy nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt mất kiểm soát, anh ấy vô cùng thấu hiểu.
 
Nếu người trong cơ thể này còn là Niệm Niệm, anh cũng sẽ lo lắng đến phát điên và cũng muốn giết chết Lục Cảnh Thâm…
 
Hạ Minh là người cuối cùng bước vào, còn dẫn theo một vài cảnh sát.
 
Sau khi nhìn quanh căn phòng u ám này, ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, anh ta vươn tay ngăn viên cảnh sát muốn ngăn cuộc đánh nhau lại, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Lục Cảnh Thâm mặt bê bết máu trên mặt đất, căm hận nói: “Để cậu ta đánh, nếu xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm."
 
Ba người đàn ông.
 
Một người quỳ trên mặt đất, một người đứng bên giường, một người dựa vào cửa.
 
Rõ ràng nên là mối quan hệ tình địch nước lửa không hòa hợp, nhưng bởi vì cùng có chung kẻ địch là Lục Cảnh Thâm nên bọn họ cùng đứng trên một trận tuyến.
 
Cạnh tranh công bằng không có vấn đề gì, nhưng anh ta là loại đàn ông chơi cầm tù cưỡng hiếp, thứ này thì tính là đàn ông sao?
 
Tiếng đấm nặng nề buồn tẻ vẫn tiếp tục.
 
Căn phòng như bị hút hết dưỡng khí, ngột ngạt đến mức tắc thở.
 
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
 
Mãi cho đến khi người đàn ông phía dưới ngừng vùng vẫy và nằm bất động ở đó, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng dừng lại.
 
Mặc kệ người đàn ông hôn mê có nghe thấy hay không, anh nắm lấy cổ áo anh ta, anh giống như cá thiếu oxy khí thở hổn hển một hồi, sau đó hô hấp dần dần chậm lại ghé sát vào lỗ tai anh ta cảnh cáo bằng chất giọng khàn khàn: “Nếu còn động vào cô ấy, tôi sẽ giết chết anh.”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện